“Cơm tối em để lại cho em đấy, em làm việc đến nỗi choáng váng luôn rồi à?” Quan Triều Viễn buồn cười duỗi tay búng nhẹ lên trán Tô Lam.
Tô Lam vui vẻ mà xoa xoa tay, còn chưa kịp đi rửa tay, đã cầm lấy một cái bánh mì hấp, lập tức cúi đầu cắn một miếng, sau đó lấy đũa gắp lên một miếng xương sườn mà gặm!
Nhìn thấy dáng vẻ giống như sói đói của Tô Lam, hai mắt Quan Triều Viễn ban đầu là yêu chiều, sau đó là xót xa, cuối cùng là thương xót.
Sau khi Tô Lam ăn mấy miếng to, mới bắt đầu mở miệng nói chuyện. “Lúc con người đói bụng, đúng là ăn cái gì cũng ngon, mấy hôm trước cho em uống loại canh xương sườn dầu mỡ này em cũng sẽ không uống đâu, bây giờ sao lại ăn ngon như vậy chứ!”
Nhìn tướng ăn mồm to miệng nhỏ của Tô Lam, Quan Triều Viễn nhíu mày nói: “Ăn chậm thôi, không ai giành với em đâu!”
“Bụng của em vội vàng lắm, nó đúng là cái hố đen mà.” Tô Lam vừa nhai đồ ăn trong miệng vừa cười ngây ngô với Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam khẽ lắc đầu, rất hiểu ý mà cười.
Thật ra anh rất thích dáng vẻ này của cô, cô vô cùng chân thật, không hề có dáng vẻ làm màu, cô rất độc lập, kiên cường, không yếu đuối như những người con gái khác, giống như một gốc cây cỏ dại ven đường vậy, tuy rằng ngay từ đầu tình cảnh cuộc sống không được tốt, nhưng mà vẫn luôn hướng về phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648682/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.