“Hai vị nữ sĩ, mời các người rời khỏi.” Thấy mẹ con Hồ Tinh còn bất động ở đó, người phụ trách của ban tổ chức tiếp tục đuổi bọn họ.
Hồ Tinh còn muốn tranh luận với ban tổ chức, lúc này Diệp Thế Vĩ nói trước: “Mau đi đi, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”
Nói xong, Diệp Thế Vĩ ủ rũ cúi đầu đi.
Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc thật sự không chiếm được bất cứ ích lợi gì, chỉ đành xám xịt rời khỏi tiệc rượu.
Sau đó nhân viên công tác bắt đầu thu dọn tàn cuộc, sau đoạn nhạc đệm này, tiệc rượu tiếp tục diễn ra, Diệp Thế Vĩ và mẹ con Hồ Tinh rất nhanh đã bị người ta quên lãng.
Nhưng Tô Lam thấy cảnh này, trong lòng rất lâu không thể bình tĩnh.
Màn hôm nay cực kỳ giống màn mình đã trải qua nhiều năm trước, chỉ có điều Tô Mạnh Cương đổi thành Diệp Thế Vĩ, mà mình đổi thành Diệp Vĩnh Thành thôi.
Nhớ năm đó ông nội bệnh nặng, cô đi thăm ông nội, đúng lúc gặp phải Tô Mạnh Cương và mẹ con Hồ Tinh, kết quả xảy ra tranh chấp, Tô Mạnh Cương tát cô té xuống đất, lúc này cô cũng muốn liều mạng với họ, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, vốn không có năng lực đó.
Hôm nay Diệp Vĩnh Thành không hề chịu thiệt, dạy dỗ hai mẹ con Hồ Tinh. Cũng bởi vì Diệp Vĩnh Thành không chỉ là một người đàn ông, hơn nữa bây giờ còn mạnh mẽ.
Vì vậy muốn người khác không ức hiếp mình, chỉ có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.
“Nghĩ gì thế? Tại sao không yên lòng?” Một cánh tay bỗng nắm vai Tô Lam.
Tô Lam giương mắt nhìn, chỉ thấy Quan Triều Viễn đứng trước mặt mình, cầm trong tay một cái cúp thủy tinh màu trăng.
“Đây là gì?” Tô Lam không khỏi liếc nhìn cúp trong tay anh hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tô Lam, Quan Triều Viễn búng ngón tay vào gáy cô, oán trách: “Em đang suy nghĩ cái gì? Vừa nãy chồng em lên bục lĩnh thưởng em cũng không thấy?”
Nghe vậy Tô Lam mới tỉnh hồn: “Đây chính là chiếc cúp mười doanh nhân ưu tú hàng đầu của Giang Châu?”
Quan Triều Viễn lắc đầu nói: “Em nhìn vợ của người ta xem, ông xã lấy được cúp này đều tự hào ghê gớm, em thì hay rồi, vốn giả vờ như không thấy.”
Tô Lam biết mình vừa nãy không tập trung, tranh thủ thời gian kéo tay anh, lấy lòng: “Em cũng rất tự hào! Nhưng em cho rằng mười doanh nhân ưu tú hàng đầu của Giang Châu này vốn chính là thứ trong lòng bàn tay ông xã em, không có gì ly kỳ, em cảm thấy sau này có thể lấy được cúp mười doanh nhân ưu tú của cả nước.”
Nghe nói như thế, Quan Triều Viễn nhún vai: “Một câu nói không quan trọng lắm kia của em, anh cảm thấy rất áp lực.”
“Ha ha, có áp lực mới có động lực.” Tô Lam cười nói.
Lúc này Tô Lam thấy có rất nhiều người tiến lên muốn chúc mừng Quan Triều Viễn, cô không thích nói những lời khách sáo nên nhỏ giọng nói: “Em đi vệ sinh.”
“Anh biết em muốn trốn.” Quan Triều Viễn hiểu ý của Tô Lam.
“Em thật sự đi vệ sinh, anh ứng phó đám người đó đi.” Tô Lam lướt qua Quan Triều Viễn, nở nụ cười xoay người đi.
“Tổng giám đốc Quan, chúc mừng chúc mừng.”
“Tổng giám đốc Quan, anh cầm cúp này thật sự danh xứng với thật.”
“Tổng giám đốc Quan, lấy được giải thưởng rồi lúc nào mời ăn cơm?”
Quan Triều Viễn cầm cúp trong tay, mỉm cười ứng phó những người kia.
Tô Lam từ xa liếc nhìn Quan Triều Viễn rồi quay người tiến vào lối đi an toàn.
Vào nhà vệ sinh đi cầu, rửa tay, hít sâu hai lần, Tô Lam ra khỏi nhà vệ sinh.
Có vẻ Quan Triều Viễn ứng phó những người đó cũng gần xong, cô cất bước lần nữa tới sảnh tiệc.
Thế nhưng lúc này một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt cô.
Tô Lam ngẩng đầu, thấy rõ người đi tới, không khỏi sững sờ.
“Thật xin lỗi, làm em sợ sao?” Người đó nhìn thấy Tô Lam sững sờ, lập tức nói xin lỗi.
“À không có.” Tô Lam nói, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, đưa tay sửa sang lại tóc rối bên tai, trong lòng khẽ bồn chồn.
Rất rõ ràng Quan Khởi Kỳ nhìn thấy mình tới đây, cho nên đi theo tới, mà cô thật sự không muốn gặp gỡ gì anh ấy nữa, bởi vì cô không muốn khiến Quan Triều Viễn hiểu lầm, huống chi bây giờ bên cạnh anh ấy đã có Giang Mỹ Uyển, cô cũng không muốn phức tạp, nhưng trong lòng vẫn cảm kích và áy náy với Quan Khởi kỳ.
“Hôn lễ vào tháng sau?” Quan Khởi Kỳ hỏi.
“Đúng vậy.” Tô Lam nở nụ cười miễn cưỡng.
Hai người đều im lặng hai giây, Tô Lam cười nói: “Em về đây…”
Tô Lam còn chưa nói xong, Quan Khởi Kỳ gấp gáp bắt lấy cánh tay của Tô Lam.
“Tô Lam, vì sao em trốn tránh anh?” Quan Khởi Kỳ cau mày hỏi.
Tô Lam cúi đầu nhìn cánh tay cô bị anh nắm chặt, Quan Khởi biết mình thất lễ bèn rút tay về.
Tô Lam cau mày nhìn Quan Khởi Kỳ nói: “Khởi Kỳ, sao anh vẫn không hiểu? Em đã lĩnh chứng nhận kết hôn với Quan Triều Viễn rồi, tụi em đã là vợ chồng hợp pháp, dù sao giữa em và anh cũng từng có một đoạn tình cảm, vì tốt cho anh, vì cảm nhận của Triều Viễn, đương nhiên cũng vì em, chúng ta vẫn nên tránh nghi ngờ.”
Nghe vậy khóe miệng Quan Khởi Kỳ co giật, sau đó đưa tay xoa tóc mình, uể oải nói: “Tô Lam, vì sao em không nghĩ tới cảm nhận của anh? Anh phải trơ mắt nhìn người mình yêu gả cho anh họ anh, hơn nữa hai người vô cùng đằm thắm, em biết lòng anh đau như dao cắt không?”
Quan Khởi Kỳ vỗ ngực mình, nhíu chặt mày, trong đôi mắt đều là đau đớn.
Tô Lam không ngờ lâu như vậy rồi, anh ấy vẫn yêu mình thắm thiết, cho dù anh ấy còn chưa hoàn toàn từ bỏ, anh ấy cũng sẽ che giấu cảm xúc của mình, nhưng không ngờ hôm nay anh ấy lại bày tỏ tình cảm của mình ra.
Mặc dù Tô Lam cũng cảm động với tình cảm sâu đậm của anh ấy, nhưng cô cảm thấy mình rất áp lực, đồng tình với anh ấy, nhưng không ủng hộ anh ấy chìm trong vòng xoáy tình cảm không thể tự thoát ra như thế.
Sau đó Tô Lam nhướng mắt nói: “Quan Khởi Kỳ, bởi vì Quan Triều Viễn là chồng em, em đương nhiên muốn đặt cảm nhận của anh ấy lên đầu.”
Tô Lam biết cho dù cô cố gắng thuyết phục cũng không làm nên trò trống gì, vì vậy cô không thể không cho thêm liều thuốc mạnh.
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ sa sút tinh thần lùi về sau một bước.
Quan Khởi Kỳ đau lòng hỏi: “Tô Lam, chẳng lẽ những năm gần đây em không hề có tí tình cảm nào với anh? Em rốt cuộc có từng thích anh xíu nào không?”
Tô Lam đương nhiên sẽ không có tình cảm gì với anh ấy, ngược lại cô cho rằng Quan Khởi Kỳ là một quý nhân trong đời mình, không có anh ấy, cô có lẽ sẽ thật sự không có bây giờ, nhưng loại tình cảm đó không liên quan tới tình cảm nam nữ.
Anh ấy cũng là một người rất ưu tú, cô cũng tán thưởng anh ấy, cô cũng tin tưởng anh ấy, nhưng chưa từng có kiểu rung động mà Quan Triều Viễn đã cho cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]