“Tớ từ chức thật rồi, nhưng mà não tớ không có bị ngập nước.” Tô Lam bình thản nhìn Kiều Tâm nói.
“Tớ không biết phải nói cậu như thế nào nữa, rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Kiều Tâm khó hiểu nhìn Tô Lam.
“Vừa ăn vừa nói được không?” Tô Lam cười mỉm nhúng vài miếng thịt dê vào nồi lẩu.
Sau đó Tô Lam mới nói tiếp: “Kiều Tâm, tụi mình ra ngoài đi làm đã bao nhiêu năm rồi, trừ việc muốn tìm được sự đối đãi và cơ hội thăng tiến tốt ra, về sau có phải cũng muốn nâng cao giá trị của bản thân không?”
“Đối với tớ, giá trị của bản thân được hiện thực hóa bằng tiền.” Kiều Tâm vừa ăn vừa nói.
Tô Lam tiếp lời: “Bộ cậu nghĩ trên đời này có bữa ăn nào miễn phí hả? Tổng giám đốc của Khải Hàng đối xử với tớ như bà nội ổng đều là vì Quan Triều Viễn có thể đem lại lợi ích cho ông ta, đợi đến lúc ông ta không thể kiếm chác được gì từ tớ nữa, ông ta sẽ điên tiết mà đá tớ đi ngay. Bởi vậy tớ vẫn nên làm một chút chuyện thực tế thì tốt hơn.”
Nghe vậy Kiều Tâm bèn gật đầu: “Cậu nói cũng đúng, nhưng mà cậu có thể trực tiếp đến Thiên Thịnh làm trưởng phòng tài chính mà, quản lý toàn bộ tiền của lão tư bản, sau này anh ta chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu.”
“Thôi đi, bây giờ tớ vẫn chưa phải là bà chủ của anh ấy có được không? Vả lại cho dù sau này tớ và anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648502/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.