Thấy Tô Lam phiền muộn, Quan Triều Viễn đưa tay giữ lấy vai cô nói: “Nếu không muốn làm nữa thì từ chức cũng được, dù sao thì anh cũng nuôi nổi mà.”
Nghe vậy, Tô Lam bèn cụp mắt, đợi anh nói tiếp.
Nhưng đợi cả ngày trời cũng không thấy Quan Triều Viễn nói thêm câu nào.
Tô Lam ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy đôi mắt anh đang nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ suy nghĩ điều gì đó.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Tô Lam cẩn thận hỏi.
Quan Triều Viễn lập tức quay đầu đáp: “Ừm, chuyện của công ty thôi, có nói thì em cũng không hiểu đâu.”
Tô Lam bèn cười nói: “Anh nói xem, mai mốt Xuân Xuân nên đi nhà trẻ nào đây?”
“Tất nhiên là ở nhà trẻ chung với Minh An rồi, nhưng mà Xuân Xuân vẫn còn nhỏ, có 19 tháng thôi, phải qua năm sau mới có thể đi nhà trẻ.” Quan Triều Viễn hời hợt trả lời.
“Năm mới cũng sắp đến rồi còn gì, à phải rồi, trong sổ hộ khẩu vẫn còn để tên của Xuân Xuân là Tô Xuân, đợi đến năm sau con bé đi nhà trẻ mà vẫn được gọi như vậy thì chắc là anh cũng không để bụng gì đâu ha?” Tô Lam cười mỉm nhìn Quan Triều Viễn.
Thật ra Tô Lam đã gợi ý hết mức có thể cho anh rồi, nếu muốn đổi họ của Xuân Xuân thành họ Quan, bắt buộc phải làm lại sổ hộ khẩu, mà để làm lại sổ hộ khẩu thì phải chứng thực quan hệ ba con của Xuân Xuân và Quan Triều Viễn, mà để chứng thực quan hệ ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648500/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.