“Nếu anh bị sét đánh chết, tôi sẽ vì anh mà ở góa, không lấy chồng nữa!” Tô Lam vươn tay sờ má anh, yêu thương nói.
Cô không giỏi nói mấy lời ngọt ngào, lời vừa thốt ra đều là cảm xúc chân thực từ tận đáy lòng cô. Cả đời này, cô sẽ không yêu thêm một ai khác ngoại trừ anh cả.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn bèn nhíu mày nói: “Em không bao giờ có cơ hội đó đâu, tôi chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Tôi…tôi nói sai rồi, nhưng mà tôi không nghĩ ra được lời nào để diễn tả tâm tình của mình lúc này cả.” Tô Lam tỏ vẻ đáng thương như đứa trẻ làm sai điều gì.
Trời ơi, bình thường miệng mồm cô lanh lẹ như vậy, sao bây giờ lại không thốt ra được lời nào hết?
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, bụng dưới của Quan Triều Viễn căng chặt, không nhịn được mà bước tới cúi đầu hôn cô.
Lúc này, trong đầu Tô Lam chợt tuôn ra rất nhiều lời muốn nói.
Em yêu anh!
Em yêu anh muốn chết!
Cả đời này em sẽ không yêu một ai khác ngoài anh cả!
Triều Viễn, bọn mình mãi mãi ở bên nhau có được không?
Nếu anh bị sét đánh chết rồi, vậy thì em cũng không cần phải sống một mình trên cõi đời này nữa…
Thật nhiều, thật nhiều lời trong lòng muốn thốt ra. Tô Lam hận bản thân mình muốn chết, tại sao lớn như vậy rồi, lời nên nói thì không nói, vừa mở miệng ra nói được một câu thì lại nói muốn vì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648428/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.