Quan Triều Viễn nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi liếc nhìn chiếc giường lớn, khóe miệng nhếch lên, dịu dàng nói bên tai cô: “Chiếc giường to như vậy để cho bọn mình lăn lộn cũng tiện thật nhỉ.”
Nghe thấy lời những lời này, mặt của Tô Lam bèn tỏ bừng như tôm luộc, đẩy anh một cái, giả vờ tức giận nói: “Thật không nhận ra từ bao giờ anh đã trở nên hư hỏng như vậy?”
Quan Triều Viễn nhíu mày tỏ vẻ bản thân vô tội: “Tôi nói thật mà.”
“Đồ đáng ghét!” Tô Lam đứng dậy giậm chân.
Anh vươn tay giữ vai cô, ánh mắt rơi vào chiếc khăn lụa quấn trên cổ Tô Lam, không nhịn được nói: “Nhặt được chiếc khăn này ở đâu vậy, xấu muốn chết!”
Nói xong bèn đưa tay lấy chiếc khăn trên cổ cô quăng lên chiếc tủ ở đầu giường.
“Này, làm cái gì vậy hả?” Tô Lam vội vàng xoay người đi lấy khăn lụa, nhưng lại bị Quan Triều Viễn ôm vào lòng.
Lúc này, Quan Triều Viễn mới nhìn thấy những dấu hôn đỏ tím đầy trên cổ Tô Lam, bây giờ mới hiểu tại sao cô lại quàng khăn lụa, không khỏi mím môi cười.
“Anh cười gì mà cười?” Tô Lam ngượng gần chết, bực mình trừng mắt nhìn anh, đây không phải là kiệt tác của anh ta sao?
Nhìn vết hôn quanh chiếc cổ xinh xắn của cô, ánh mắt của Quan Triều Viễn lập tức trở nên dịu dàng và sâu lắng.
Đầu ngón tay của anh lướt nhẹ trên những dấu hôn đó, Tô Lam có thể cảm giác được ngón tay mềm mại của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648426/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.