Có thể là vì tủi thân và hoảng loạn mấy ngày qua đã đè nén quá nghiêm trọng mà Tô Lam dựa vào lòng ngực Quan Triều Viễn khóc lấy khóc để.
Cảm nhận được người trong lòng mình đang khóc, anh siết chặt đôi tay của mình, hàm dưới đặt trên đỉnh đầu cô, để cô cảm nhận được hơi ấm của anh.
Vài phút sau, trên áo sơ mi trắng Quan Triều Viễn đã nhăn dúm dó không ra hình thù gì, hơn nữa còn dính đầy nước mắt nước mũi.
Ổn định lại cảm xúc trong lòng một chút, sau đó Tô Lam từ từ vùng ra khỏi vòng tay anh.
“Khóc đủ rồi sao?” Ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam, dí dỏm hỏi.
“Ừm.” Tô Lam nhận khăn giấy trong tay anh, vừa lau nước mũi vừa gật đầu.
Lúc này, Quan Triều Viễn mới cúi đầu nhìn áo sơmi trước ngực, cười nói: “Hôm nay áo sơmi của tôi đã lập công lớn.”
Tô Lam nghe vậy thì nhìn xuống vạt áo ướt nhẹp của Quan Triều Viễn, có lẽ là nước mắt và nước mũi, hơn nữa còn nhăn nhúm, đây là kiệt tác vừa rồi của cô.
Có điều với tính cách Tô Lam đương nhiên không chịu yếu thế, vừa lau nước mắt vừa nói: “Anh cởi ra, tôi giặt cho anh là được, dù sao áo sơmi của anh đều là hàng nổi tiếng thế giới, tôi cũng không đền nổi!”
Giờ phút này, nước mắt trên mặt Tô Lam đã khô, trong ánh mắt cô ẩn chứa một chút nghịch ngợm và thả lỏng, lông mi thật dài hơi cong, ngây thơ khiến người khác phải yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648389/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.