Nhìn thấy sự cảnh giác trong ánh mắt của Tô Lam, Lam Dịch Bân lúng túng vuốt ve sau đầu anh ta rồi nói: “Tô Lam này, chuyện lúc trước đều là lỗi của tôi, tôi không phải người, cô người lớn đừng chấp lỗi trẻ con, đừng tính toán với tôi nữa, dù sao thì tôi đã nhận được bài học thích đáng rồi, lần này tôi thật sự mất rất nhiều!”
Nói xong, Lam Dịch Bân lại chỉ tay lên mặt mình.
Trên mặt của Lam Dịch Bân có những chỗ bầm tím còn chưa lành lại. Ở trong công ty, chuyện anh ta bị đánh cũng lan truyền khắp nơi mọi người đều biết cả, thực sự là rất mất mặt.
Nghe đến đây, tất nhiên Tô Lam cũng không muốn tiếp tục truy cứu nữa, dù sao Quan Triều Viễn cũng đã thay cô trút giận rồi.
Quan Triều Viễn, sao lại có liên quan đến Quan Triều Viễn? Vừa nghĩ tới cái tên này, khắp người cô lại cảm thấy không thoải mái.
Mặc dù Tô Lam không biết Lam Dịch Bân này thật sự đã biết lỗi, hay là biết rằng bản thân cô là một người không dễ động vào, sau này cô và anh ta vẫn còn phải làm việc chung, vì vậy cô cũng không muốn cứng nhắc khó coi.
Vì vậy, sau đó Tô Lam lại nói: “Chuyện lúc trước tôi không muốn nhắc đến nữa, tôi chỉ hy vọng sau này tôi có thể giúp đỡ anh xử lý tốt vụ án của Kình Thiên.”
“Đó cũng chính là ý của tôi, tôi cũng muốn như vậy!” Nghe thấy câu nói này, Lam Dịch Bân cười toe toét.
“Nếu như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648378/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.