Lúc này, mắt Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm vào phong bì đó, lắng nghe lời Tô Lam nói mà mặt biến sắc khôn lường.
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lạnh, từ đôi mắt u ám của anh mà Tô Lam có thể đoán chắc chắn được là anh đang giận.
Nhưng bản thân mình bắt buộc phải làm vậy, dù gì anh cũng mạo hiểm vì người nhà của mình nên cô trả tiền thuốc men là chuyện đương nhiên.
Lúc này, mẹ Trần bưng một ly trà vào.
Mẹ Trần đặt ly trà lên bàn rồi nhìn hai người Quan Triều Viễn đang ngồi trên sofa và Tô Lam đang đứng trước bàn trà trừng mắt nhìn nhau, bà ấy cảm thấy không khí vô cùng bất thường.
Mẹ Trần đang định đi ra khỏi phòng khách thì lúc này chuông cửa đột nhiên reo lên nên bà ấy vội chạy ra mở cửa.
Sau khi mẹ Trần rời khỏi phòng khách, Quan Triều Viễn mới cười lạnh lùng nói: “Tô Lam, em nghĩ tôi là Lôi Phong hành hiệp trượng nghĩa sao? Chỉ với chút tiền viền phí này mà em muốn phủi sạch tất cả à?”
Tô Lam nghe vậy nhíu mày: “Anh còn muốn gì nữa? Bây giờ tôi không còn gì hết, cũng chỉ có thể đưa nhiêu đây thôi, nếu như anh chê ít thì tôi có thể viết giấy nợ cho anh, sau này từ từ trả lại.” Những lời này của Tô Lam khiến cho Quan Triều Viễn giận dữ, anh đứng phắt dậy, những sợi gân trên trán lộ rõ ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
“Tô Lam, có phải là cho dù tôi làm gì cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648376/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.