Thấy Tô Yên bế Chi Chi nhảy xuống, Sở Thanh Diên ngất ngay tại chỗ.
Tô Lam lo được cho Sở Thanh Diên nhưng không lo được cho Tô Yên, cô nóng ruột đến nỗi hai chân mềm oặt, nhất là khi cô tận mắt nhìn thấy Tô Yên và Chi Chi nhảy xuống dòng sông chảy cuồn cuộn, lập tức bị nước sông nhấn chìm, cô biết chắc chắn hai mẹ con họ lành ít dữ nhiều.
Lúc này, Trịnh Hạo bước tới muốn nhảy xuống sông nhưng bạn bè đến cùng Trịnh Hạo kéo anh ta lại, nói: “Cậu không biết bơi, cậu không cứu được họ!”
“Ai biết bơi? Cứu mạng!” Tô Lam nhờ người xung quanh gọi cấp cứu, sau đó bò lên trước lan can hét lên.
Nhưng mọi người đều bàn tán xôn xao: “Nước sông xiết quá, nhảy xuống bơi không vững, đừng nói là cứu người, chắc mạng của mình cũng chẳng giữ được ấy chứ!”
Thế nên người biết bơi có mặt ở đó chẳng ai dám xuống cứu người cả, chỉ có thể gọi điện báo cảnh sát gọi 119 đến cứu viện.
Nhưng ai cũng biết, đợi nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp đến, cho dù chỉ mất mười phút thì hai mẹ con đang vùng vẫy trong lòng sông kia cũng không thể giữ được mạng.
“Yên Yên, Chi Chi...” Tô Lam nước mắt lã chã, cảm thấy hai mạng sống này thực sự sắp biến mất trước mắt cô.
Lúc mọi người chìm trong tuyệt vọng thì một người chen vào đám đông, vội vàng kéo cà vạt trên cổ, cởi giày da rồi nhảy qua lan can.
Lúc anh sắp nhảy vào dòng sông cuồn cuộn, Tô Lam vội hét lên: “Quan Triều Viễn, anh bơi có ổn không?” Tô Lam có nằm mơ cũng không ngờ Quan Triều Viễn sẽ nhảy xuống cứu người, chắc chắn anh biết bơi, nhưng cô thật sự không rõ kỹ năng bơi của anh thế nào. Nước sông chảy rất xiết, cô thật sự lo cho an toàn của anh, lỡ như không cứu được ai, anh lại gặp chuyện không may.
Nghe tiếng la của Tô Lam, Quan Triều Viễn quay đầu nhìn, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn, sau đó mới nói bằng giọng an ủi: “Yên tâm đi, tôi là quán quân bơi ở trường đại học.”
Nói xong, Quan Triều Viễn quay đầu nhảy xuống dòng sông cuồn cuộn.
“Quan Triều Viễn!” Tô Lam nắm tay lên lan can của cầu, đau khổ hét lên.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Quan Triều Viễn đang cố bơi trong dòng sông, trái tim người nào người nấy đều đầy căng thẳng, không ai dám nói câu nào, tất cả đều chú ý đến người trong dòng sông đang tìm kiếm hai mẹ con vừa mới nhảy xuống.
Chẳng mấy chốc, Quan Triều Viễn đã cứu được Chi Chi lên, cánh tay mạnh mẽ của anh đỡ Chi Chi, bơi đến bên bờ.
Lúc này, mọi người sục sôi, cho rằng Quan Triều Viễn là một anh hùng.
Trịnh Hạo và Tô Lam vội chạy đến bên bờ, đã có rất nhiều người tốt đón lấy Chi Chi trong tay Quan Triều Viễn.
Mặc dù sắc mặt Chi Chi trắng bệch nhưng vẫn còn sống, cô bé ho hai tiếng rồi phun nước sông ra.
Quan Triều Viễn thấy Chi Chi có lẽ không sao, sau đó mới xoay người bơi vào lòng sông.
Tô Lam vỗ lưng Chi Chi hai cái, sau đó quay đầu nhìn Quan Triều Viễn đã bơi đi. Cô sợ hãi bước vài bước tới gần sông, hét lên với bóng lưng anh: “Quan Triều Viễn, anh nhất định phải cứu em gái tôi về đấy!”
Lúc này đã khoảng mười phút kể từ lúc Tô Yên ôm Chi Chi nhảy xuống sông, Tô Yên không biết bơi, tình hình bây giờ thực sự rất nguy cấp, tính mạng của Tô Yên đang ngàn cân treo sợi tóc.
Có lẽ vì nghe thấy giọng Tô Lam nên Quan Triều Viễn đang bơi đã quay đầu lại, anh vươn cánh tay phải của mình ra, làm dấu OK.
Nhìn thấy dấu tay này của anh, Tô Lam yên tâm hơn đôi chút. Vì chỉ cần là chuyện anh đồng ý với cô thì chắc chắn sẽ làm được, cô vẫn tin tưởng anh điều này.
Hơn nữa vừa rồi cô cũng đã nhìn thấy kỹ năng bơi của Quan Triều Viễn, quả thực rất tốt, cô lập tức tin rằng anh là quán quân bơi lội ở trường.
Cô phát hiện bây giờ anh nói gì cô cũng tin anh hết, lẽ nào là vì bây giờ cô chỉ có mỗi anh là cọng rơm cứu mạng sao?
Bản thân Tô Lam cũng không rõ, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng, cô vẫn tin tưởng anh.
“Anh cẩn thận đấy!” Tô Lam hét lớn về phía dòng sông.
Tô Lam không nhìn rõ Quan Triều Viễn có nghe thấy lời cô nói hay không, chỉ thấy dòng sông cuồn cuộn không thấy bờ bên kia. Cô chỉ có thể thầm cầu nguyện: Hi vọng người thân của cô đều bình an vô sự, hi vọng ba của con cô bình an quay về...
Khoảng hơn mười phút trôi qua, cuối cùng Tô Lam cũng nhìn thấy tay Quan Triều Viễn kéo một người từ phía xa bơi lại.
Thấy anh cuối cùng cũng cứu được Tô Yên về, Tô Lam lòng đầy kích động, hốc mắt ầng ậc nước.
Lúc này, hai chiếc xe cứu thương chạy đến.
Một chiếc chở Sở Thanh Diên đã ngất xỉu và Chi Chi rời đi.
Chiếc xe cứu thương còn lại đang ở bên bờ đợi cứu người, đợi người cần được cứu lên bờ. Chẳng bao lâu sau, Quan Triều Viễn đẩy Tô Yên lên bờ, Tô Lam nhìn Tô Yên đang ho, cô biết có lẽ Tô Yên không sao rồi. Sau đó, cô nhìn Quan Triều Viễn, đầu mày anh cau chặt, khuôn mặt méo mó, trông như đã kiệt sức. Người bên bờ muốn kéo anh lên, nhưng đột nhiên cơn sóng đánh tới cuốn anh vào dòng sông, cơ thể dập dềnh, nằm ngửa trong nước. Người vừa rồi bơi đầy điêu luyện trong nước như đã biến mất, anh bắt đầu vùng vẫy.
Thấy tình hình như vậy, Tô Lam bước lại gần sông, hét lớn về phía Quan Triều Viễn: “Quan Triều Viễn, anh lên đi, lên bờ đi!”
Nhưng Quan Triều Viễn lúc này chỉ nở một nụ cười tái nhợt với Tô Lam đang gọi anh, anh lắc đầu, như thể đã không còn sức để làm gì nữa!
“Người đâu, mau cứu người, anh ấy hết sức rồi!” Tô Lam quay đầu nhìn đám đông bên sông, hét lên.
Quan Triều Viễn bị nước sông cuốn đi ngày càng xa, dần dần chỉ còn lại một cái đầu.
Gái trai già trẻ đứng bên bờ lần lượt lắc đầu, nói: “Phải bơi giỏi lắm mới có thể xuống nước cứu người, tôi thấy cậu ta kiệt sức, bị chuột rút rồi.”
“Tình hình thế này rất nghiêm trọng, chuột rút thì không bơi được nữa.”
“Đúng vậy, người bơi không giỏi mà xuống nước, nói không chừng còn chết chung luôn ấy chứ!”
Nghe thấy lời bàn tán của những người phía sau, Tô Lam lập tức không còn chỗ dựa, nỗi hoảng sợ trong lòng như thủy triều vô biên ập đến.
Không! Không được, cô không cho phép Quan Triều Viễn xảy ra bất cứ chuyện gì, cô không thể không có anh, Minh An và Xuân Xuân cũng không thể không có ba!
Ngay sau đó, Tô Lam như phát điên chạy vào lòng sông, vừa chạy vừa khóc la: “Quan Triều Viễn, anh quay lại đây!”
Trịnh Hạo đang nhìn bác sĩ cấp cứu cho Tô Yên, thấy Tô Lam muốn làm chuyện ngốc nghếch thì lập tức lao tới, mấy bước chân đã đuổi kịp cô.
Lúc này, nước sông đã ngập đến eo Tô Lam và Trịnh Hạo, nhưng Tô Lam lại không hề sợ hãi, mặc dù cô cũng chẳng biết bơi, điều cô sợ là sau này không còn gặp lại Quan Triều Viễn nữa.
“Tô Lam, cô bình tĩnh lại, đừng làm chuyện ngốc nghếch!” Trịnh Hạo nắm lấy cánh tay Tô Lam, hét lên với cô. “Anh buông tôi ra!” Tô Lam vừa khóc vừa giãy giụa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]