Bây giờ nghĩ đến Chi Chi cũng đáng thương quá rồi, mới hai tuổi hơn, mà hằng ngày đều phải nhìn ba mẹ cãi nhau, khiến con bé sống lang bạt đầu đường xó chợ, bây giờ Tô Yên lại phát triển đến mức ôm con đi nhảy sông, nếu như bây giờ Tô Yên đang ở đây, cô thật muốn đánh cho cô ta hai bạt tai!
“Anh lái nhanh hơn chút được không?” Tuy rằng đã biết Quan Triều Viễn lái nhanh lắm rồi, nhưng Tô Lam vẫn không kìm được mà thúc giục.
Quan Triều Viễn ngậm miệng lại, đạp mạnh chân ga, nhưng phía trước có quá nhiều xe, xe rẽ trái quẹo phải suýt nữa đụng vào đuôi xe phía trước, nhưng anh vẫn không giảm tốc độ...
Xe đỗ bên dưới chân cầu của công viên ven sông, ngước mắt nhìn lên, Tô Lam nhìn thấy trên cầu tập trung rất nhiều người.
Giây sau, Tô Lam mở cửa đi xuống xe.
“Tôi đi cùng em.” Quan Triều Viễn cau mày mở cửa xe.
“Không cần đâu, đừng làm lỡ dỡ cuộc hẹn của anh, anh đi đi, cảm ơn anh đã đưa tôi qua đây!” Nói xong, Tô Lam chạy thẳng về phía cây cầu mà không quay đầu lại.
Nghe vậy, đôi mày của Quan Triều Viễn càng nhíu chặt hơn, trong lòng có chút buồn phiền vì cơn giận dỗi vừa rồi, nhưng mà vẫn xuống xe, đi theo bóng lưng của Tô Lam về phía cây cầu.
Tô Lam chen vào dòng người, ngẩng đầu nhìn, cây cầu sắt dưới những đám mây sắc màu làm nổi bật lên vẻ đẹp tráng lệ, nhưng trên lan can lại có một cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648359/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.