Mặc dù Tô Lam chưa từng dùng mỹ phẩm quốc tế nhưng mấy chữ tiếng Anh trên đống chai lọ đó thì cô vẫn hiểu được, biết là rất nhiều cô gái trong văn phòng đều dùng những loại này và giá của chúng không hề rẻ chút nào.
“Mấy thứ này phải tốn bao nhiêu tiền đây hả?” Tô Lam nhìn đống chai lọ đủ màu đủ kiểu kia.
Kiều Tâm vươn ra năm ngón tay.
“Năm ngàn?” Tô Lam trừng lớn mắt.
“Mấy cái này còn chưa phải mỹ phẩm hàng đầu đâu, sản phẩm hàng đầu một chai phải là con số này.” Kiều Tâm tranh thủ trách móc.
Nghe vậy, Tô Lam cười nói: “Cậu nên đầu tư khuôn mặt này của mình cho tốt rồi nhanh chóng kiếm một người để gả đi mới là thỏa đáng.” “Ha ha, đây chính là ý định ban đầu của tớ, dù sao thì bây giờ tớ cũng đã qua ba mươi tuổi, đã là bà cô già rồi, còn không bảo dưỡng cho tốt thì càng không có đàn ông tốt nào chịu lấy nữa. Đúng rồi, lọ này tặng cho cậu!” Kiều Tâm vô cùng hào phóng mà tặng một lọ kem trong đó cho Tô Lam. Tô Lam nhìn qua, nhưng không nhận lấy. Nói: “Thôi bỏ đi, tớ không hợp xài nước rửa mặt một trăm tệ, kem thoa sáu bảy trăm tệ đâu, cậu cứ giữ lại mà dùng đi, bây giờ tớ đã là mẹ hai con, dù có bôi cái gì cũng không có ai dám nhận!” Sự tự ti của Tô Lam khiến Kiều Tâm lườm mắt một cách hung hăng. “Cậu nói mấy lời ngược ngạo này để chọc tức tớ có đúng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648270/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.