🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Sau này tôi sẽ không kết hôn nữa." Quan Triều Viễn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Tô Lam.

Nghe vậy, tim Tô Lam đập loạn một nhịp.

Sau đó, cô lại cười chế giễu, nói: "Sau này anh có kết hôn hay không không phải chuyện của tôi, anh không cần nói cho tôi biết chuyện này."

"Nhưng chuyện này liên quan đến con của chúng ta." Quan Triều Viễn cau mày nói.

Nghe vậy, Tô Lam cũng nhíu mày.

Quan Triều Viễn do dự một lát, mới nói: "Tôi đã có Minh An và Xuân Xuân, vậy nên sau này tôi không cần kết hôn nữa, điều này cũng sẽ có lợi cho sự lớn lên của các con."

Tô Lam biết Quan Triều Viễn không phải người dễ dàng đưa ra lời hứa, suy nghĩ này của anh khiến cô cảm động, nhưng đường đời hẵng còn dài, ai nói trước được tương lai?

Vì vậy, Tô Lam đứng lên nói: "Nếu anh không phản đối kế hoạch nuôi con hiện tại mà tôi đưa ra thì tạm thời cứ làm như vậy đi. Còn chuyện tương lai, không ai nói trước được điều gì, đến lúc đó tôi sẽ tùy theo tình hình mà quyết định!"

Quan Triều Viễn biết Tô Lam muốn kết thúc cuộc nói chuyện tại đây, vì vậy anh cũng chậm rãi đứng lên, gật đầu nói: "Tôi đồng ý."

"Tôi đi gọi Minh An qua đây." Tô Lam quay người đi tới chỗ Minh An.

Quan Triều Viễn nhìn lưng cô, nói: "Ba ngày nữa em kết hôn, sau đám cưới tôi sẽ đưa Minh An đến chỗ em, tránh ảnh hưởng đến đám cưới của em!"

Tô Lam dừng lại, rốt cuộc cũng không quay đầu nhìn lại, cô có thể nghe ra giọng điệu châm chọc của anh, cô lớn tiếng nói: "Cảm ơn anh đã thông cảm!"

Nói xong, cô tiếp tục bước về phía trước.

Vài phút sau, Quan Triều Viễn dắt tay Minh An rời đi.

Nhìn thấy Minh An cứ ba bước lại quay đầu nhìn lại, Tô Lam cảm thấy rất bức bối, nhưng không thể làm gì được.

Sau đó, chị Vụ đẩy Xuân Xuân qua.

"Xuân Xuân đói rồi, đã đến giờ cho con bú." Chị Vu cười nói.

Tô Lam đột nhiên cảm thấy hơi buồn bực, nói với chị Vu: "Tôi muốn đi dạo một lát, chị đưa Xuân Xuân về uống sữa đi."

"Được." Sau đó, chị Vu đẩy Xuân Xuân về nhà. Tô Lam đi bộ trong vô định trong công viên, nghĩ lại thì những lời Quan Triều Viễn nói lúc nãy cũng có lý, nhưng cô sẽ không bao giờ quay lại trước kia, cô và Quan Triều Viễn không thể quay lại được nữa. Hơn nữa, cô có lòng tin với Quan Triều Viễn, thậm chí cô còn nghĩ sau này mình có thể không sinh thêm cũng được, nhưng như vậy có vẻ quá bất công với Quan Khởi Kỳ, dù sao anh ấy cũng cần một đứa con ruột...

Không biết đã qua bao lâu, Tô Lam vừa định về nhà thì lúc đến trước một khóm hoa chi bùi, cô chợt nhìn thấy Quan Khởi Kỳ ở ngay phía trước.

Nhìn thấy anh ấy, Tô Lam không khỏi vui mừng, thầm nghĩ: Sau khi trở về, nhất định là nghe chị Vu nói cô đang ở đây nên không an tâm, đến đây tìm cô, chắc là vậy rồi?

Quan Khởi Kỳ chính là như vậy, luôn đối xử ân cần, chu đáo với cô, lại coi Xuân Xuân như con ruột, sau này dù có con riêng, anh ấy cũng sẽ không đối xử tệ bạc với Xuân Xuân và Minh An, Tô Lam có niềm tin vững chắc vào điều này.

Sau đó, Tô Lam vẫy tay gọi Quan Khởi Kỳ qua.

Nhưng lời nói còn chưa thoát khỏi miệng, cô đột nhiên nhìn thấy hai người đàn ông trông giống như dân xã hội đen đang tiến lại gần Quan Khởi Kỳ.

Nhìn thấy hai người kia một béo một gầy, Tô Lam không khỏi nhíu mày.

Sao hai người này lại quen mắt vậy, hình như đã gặp ở đâu rồi?

Bàn tay Tô Lam cứng đờ giữa không trung, bởi vì cô nhanh chóng nhớ ra hai người một béo một gầy kia chính là hai tên khốn khiếp định cưỡng hiếp cô ở Thanh Sơn hai năm trước.

Đột nhiên nhìn thấy hai tên này xuất hiện ở đây, Tô Lam vừa khiếp sợ lại vừa căm phẫn, cô có thể lập tức gọi cảnh sát đến bắt cả hai tên về đồn.

Nhưng sao hai tên này lại ở cùng với Quan Khởi Kỳ? Tô Lam thấy hai tên kia hình như đang cãi nhau với Quan Khởi Kỳ, chẳng lẽ họ quen biết nhau?

Giây tiếp theo, Tô Lam theo bản năng ngồi sụp xuống, để hàng cây chi bùi phía trước chắn trước người mình.

Giờ phút này, cả người Tô Lam đều run lên, hình như mọi chuyện không đơn giản như vậy, có vẻ Quan Khởi Kỳ đang làm giao dịch gì đó với bọn chúng.

Sau đó, Tô Lam từ từ tiến đến bên cạnh lùm cây chi bùi, bí mật theo dõi hành động của Quan Khởi Kỳ và hai tên khốn kia.

Tô Lam thấy Quan Khởi Kỳ nói mấy câu với hai tên kia, sau đó từ trong bộ vest lấy ra một cái phong bì dày đưa cho tên béo, tên béo nói thêm một câu, sau đó cùng tên gầy rời đi.

Lúc này, Tô Lam cực kỳ khiếp sợ!

Cô có thể chắc chắn bên trong phong bì là tiền, nhưng tại sao Quan Khởi Kỳ phải đưa tiền cho hai tên kia?

Tô Lam không phải kẻ ngốc, liên kết một số chuyện lại là có thể đi đến kết quả.

Hóa ra tên béo và tên gầy không phải người mà mẹ con Hồ Tinh thuê để trả thù cô, chúng rõ ràng đã làm theo lệnh của Quan Khởi Kỳ.

Nghĩ đến đây, Tô Lam không thể tin được phán đoán của mình.

Không! Quan Khởi Kỳ không phải người như vậy, tuyệt đối không phải.

Sau đó, Tô Lam nhìn ra ngoài, thấy Quan Khởi Kỳ đang nhìn xung quanh, sau đó bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.

Rõ ràng, Quan Khởi Kỳ và hai tên khốn kia phải có bí mật gì đó, nếu không cũng không cần phải bí mật như vậy.

Tô Lam ngồi xổm ở đó, cuộn người lại, cảm giác toàn thân rất lạnh, cô không biết trên đời này còn có thể tin tưởng được ai nữa, ngay cả Quan Khởi Kỳ cũng giở trò sau lưng cô.

Sau khi suy nghĩ rất lâu, Tô Lam cảm thấy có gì đó không đúng.

Đã hai năm trôi qua kể từ khi sự việc xảy ra, theo lý thuyết thì giao dịch của Quan Khởi Kỳ và bọn chúng nên kết thúc rồi chứ, sao bây giờ hai bên vẫn liên lạc với nhau?

Chẳng lẽ hai tên đó đang tống tiền Quan Khởi Kỳ? Hay là Quan Khởi Kỳ và hai tên đó lại tiếp tục làm một giao dịch mờ ám khác?

Tô Lam đã lang thang trong công viên rất lâu mới trở về nhà.

Cô vừa về đến nhà, Quan Khởi Kỳ đã tươi cười chào hỏi: "Em đi đâu vậy? Sau lâu như vậy mới trở về?"

Tô Lam nhìn anh ta, đáp: "Em đi dạo quanh công viên một lát."

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ hơi sửng sốt, vẻ mặt không được tự nhiên: "Hôm nay trời lạnh như vậy, em đi công viên làm gì?"

"Xuân Xuân đâu rồi?" Tô Lam quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.

Thật ra, biểu hiện vừa rồi của Quan Khởi Kỳ đã nói cho Tô Lam biết anh ta và hai tên kia nhất định không bình thường.

"Chị Vu đẩy xe đưa con bé đi siêu thị rồi." Quan Khởi Kỳ đáp.

"À." Tô Lam gật đầu.

Lúc này, Quan Khởi Kỳ bước tới đỡ lấy vai Tô Lam, hỏi: "Em sao vậy? Sao sắc mặt xấu thế?"

"Hơi không thoải mái, em đi nghỉ một chút đây." Tô Lam đẩy tay Quan Khởi Kỳ ra, xoay người về phòng ngủ.

Nằm trên gối, Tô Lam vô cùng mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.



tâm hồn TRONG SÁNG ??

mấy bà thấy thw QKK thì bâyh nhảy vào thw hộ cái ?

ah na9 của t là nhất ❤️





21

04/04

2

Dung Lý

đuôi cáo đã lộ



5

04/04
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.