“Đúng rồi, tôi bị ảo tưởng đó, cả ngày trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ là người mà chồng mình yêu chính là chị ruột của mình!” Tô Yên nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc dù vẻ mặt của cô ta rất dữ tợn, nhưng âm thanh khi nói lại không lớn, cửa phòng ngủ khép hờ, nếu người bên ngoài không cẩn thận lắng nghe thì sẽ hoàn toàn không nghe được giọng của cô ta.
Tô Lam biết cô ta vẫn có điều kiêng dè, cô ta kiêng dè Trịnh Hạo ở bên ngoài, kiêng dè cả mẹ, chỉ là cô ta đã không còn chút cảm tình nào với người chị là cô nữa rồi.
Tô Lam giơ tay lên, cô thật sự rất muốn tát cô ta một cái.
Cô muốn đánh cho cô ta tỉnh ra, không muốn để cô ta tiếp tục chìm sâu vào đống suy nghĩ của chính mình nữa.
Tô Yên trừng mắt nhìn cánh tay đang giơ lên của Tô Lam, vẻ mặt chẳng có chút biểu cảm sợ bị đánh nào, cô ta cười lạnh nói: “Chị đánh đi, chị có đánh chết tôi thì tôi cũng vẫn nói như vậy!”
Thấy bộ dạng ngang ngược mất dạy của Tô Yên, Tô Lam hạ tay của mình xuống.
Bởi vì cô biết rõ, dù mình có tát cô ta bao nhiêu cái thì Tô Yên của ngày xưa cũng không thể quay về được nữa, vậy thì cớ gì cô phải tự làm mình đau tay chứ?
Tô Lam nắm chặt tay, lạnh lùng nói: “Tô Yên, tình nghĩa chị em giữa chúng ta đã hết rồi, từ nay về sau, chị không có đứa em gái như em!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648200/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.