Ánh mắt đầu tiên của Tô Lam là nhìn về phía Trịnh Hạo, sau đó ánh mắt của cô giao nhau với ánh nhìn lạnh lùng của Tô Yên.
Hơn nửa năm không gặp, thực ra trong lòng Tô Lam thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ đến Tô Yên, cũng nghĩ xem liệu nỗi căm hờn trong lòng của Tô Yên đối với mình có vơi dần theo thời gian hay không?
Mặc dù cô ta đã làm tổn thương mình bằng cách tàn nhẫn đến thế, nhưng đến cùng cô ta vẫn là em gái ruột của cô, khoảng thời gian thời thơ ấu vẫn thường hiện lên trước mắt Tô Lam, vào lúc đó, cô ta vẫn là một cô bé ngây thơ hồn nhiên.1
Ánh mắt của Tô Yên rất lạnh lùng, chẳng hề có một chút vẻ vui mừng khi gặp lại chị em, thậm chí còn có vẻ căm ghét ghê tởm.
Nhìn đến đây, ánh mắt của Tô Lam cũng lạnh đi, hai người chẳng ai muốn nói câu đầu tiên với người còn lại.
Lúc này, Sở Thanh Diên bước qua mỉm cười nói với Trịnh Hạo: “A Hạo, anh rể của con đến rồi.”
Sau đó bà lại quay đầu nói với Quan Khởi Kỳ: “Khởi Kỳ, đây là em vợ của con, Trịnh Hạo.”
Trịnh Hạo liếc mắt đánh giá Quan Khởi Kỳ, vẻ mặt hơi thẫn thờ.
Quan Khởi Kỳ không biết gì về quá khứ giữa Trịnh Hạo và Tô Lam nên đã nở một cười rất tự nhiên, nói: “A Hạo, xin chào.”
“Xin chào, anh rể.” Một tiếng anh vợ này Tô Lam nghe vào tai thì có vẻ hơi mất tự nhiên, đương nhiên Tô Lam cho rằng đây là do ảnh hưởng tâm lý của cô mà thôi.
Tô Lam liếc mắt nhìn mấy hộp quà năm trên sàn, thầm nghĩ: Xem ra hôm nay bọn họ cũng về tặng quà năm mới cho mẹ, thật không ngờ lại trùng hợp đến thế, đụng mặt nhau ở đây.
Tô Lam ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nếu biết trước bọn họ sẽ đến vào hôm nay thì cô với Quan Khởi Kỳ nhất định sẽ đổi sang ngày khác để về.
Quan Khởi Kỳ và Trịnh Hạo ngồi một bên bắt chuyện với nhau, Tô Lam và Tô Yên thì lạnh lùng ngồi đó, cả hai không có lời nào để nói với nhau, Sở Thanh Diên thấy bầu không khí dần trở nên bế tắc thì vội vàng nói: “Lam Lam, Yên Yên, các con đến phòng của mẹ đi, mẹ muốn mặc thử quần áo các con mua cho mẹ.”
“Được ạ.” Tô Lam gật gật đầu, Tô Yên thì trưng ra vẻ mặt không cảm xúc, đứng dậy đi theo vào phòng của mẹ, Tô Lam chỉ đành theo sau.
Sau khi vào phòng, Sở Thanh Diên thay vào một chiếc áo nhung màu xanh nhạt trông rất trang nhã, kiểu dáng rất đẹp, đường may tinh tế, vừa nhìn đã biết là hàng hiệu.
“Các con thấy thế nào?” Sở Thanh Diên vừa soi gương vừa nói.
“Đẹp lắm.” Tô Lam thốt ra một câu nhạt nhẽo.
Sở Thanh Diên nói: “Là Yên Yên với A Hạo mua cho mẹ đó.”
Sau đó, Sở Thanh Diên lại khoác lên áo khoác nhung của Tô Lam đưa tới, nhìn vào gương, cười nói: “Cái áo khoác nhung này đắt lắm phải không? Mẹ chỉ từng thấy người ta mặc qua, lúc đến cửa hàng mẹ cũng không dám mặc thử nữa.”
“Mẹ, sau này bọn con sẽ báo hiếu thật tốt cho mẹ.” Nghe mẹ nói như vậy, Tô Lam thấy mũi mình hơi cay cay.
Sở Thanh Diên cúi đầu nhìn bảng giá trên cái áo, không khỏi líu lưỡi: “Hơn tám người, aiya, cái này đắt quá rồi?”
“Mẹ, đây là tâm ý của Khởi Kỳ, mẹ nhận lấy là tốt rồi.” Tô Lam cười nói.
“Đồ các con mua đắt tiền quá, còn có dây chuyền vàng nữa, sau này đừng lãng phí tiền như vậy nữa.” Sở Thanh Diên khuyên bảo.
“Biết rồi mà.” Tô Lam gật đầu cho có lệ.
Lúc này, Tô Yên mới bĩu môi nói: “Mẹ, chị có bản lĩnh hơn con nhiều, lại còn tìm được người thành công như luật sư Quan vậy, Hạo Nhiên chỉ là giáo sư đại học, mặc dù có đãi ngộ tốt nhưng cũng chỉ là lương cơ bản thôi, tụi con không có nhiều tiền để dỗ mẹ vui như thế đâu!”
Tô Lam nghe thấy lời nói chua ngoa như thế thì nhíu mày, nhìn Tô Yên với vẻ ngạc nhiên, từ lúc nào mà cô ta dám nói ra lời như vậy trước mặt mẹ chứ? Sở Thanh Diên thấy tình huống thành ra như vậy thì vội cởi áo khoác nhung ra, an ủi Tô Yên: “Yên Yên, năm nay là năm đầu tiên anh rể của con tặng quà cho mẹ, quà tặng đắt tiền một chút cũng là chuyện thường tình. Lại nói, mẹ cũng sẽ không vì quà tặng ít hay nhiều mà phán xét tấm lòng hiếu thuận của các con dành cho mẹ, con đó, lời nói hôm nay của con sẽ làm cho chị con đau lòng đó!”
Lúc này Tô Yên mới kéo lấy tay áo của Sở Thanh Diên, ra vẻ nũng nịu nói: “Mẹ, con không có ý làm chị tổn thương đâu, chỉ là con cảm thấy mình vô dụng quá, không có chỗ nào sánh bằng chị cả!”
“Trong mắt mẹ thì con và chị đều như nhau cả.” Sở Thanh Diên vươn tay ôm lấy Tô Yên. Nhìn Tô Yên làm nũng ôm lấy mẹ, Tô Lam như thấy được mình đã trở về những ngày xưa kia, chỉ là đứa bé vẫn ôm lấy mẹ làm nũng kia đã có những suy nghĩ phức tạp hơn khi xưa rất nhiều, mình đã không thể hiểu được trong lòng cô ta đang có suy nghĩ gì, trong bất chợt, Tô Thanh cảm thấy Tô Yên thật đáng sợ, đằng sau cái biểu hiện yếu đuối kia là một trái tim đen tối khiến người ta phải khiếp sợ.
Vốn dĩ Tô Lam định rời đi, cô cảm thấy bầu không khí nơi đây có gì đó không đúng. Thế nhưng Sở Thanh Diên cứ kéo lấy tay cô, không cho cô đi, nói rằng bà đã đặt bàn ở quán ăn gần đây rồi, tối nay cả nhà cùng nhau đến đó ăn bữa cơm đoàn viên.
Nghe thấy phải ăn cơm đoàn viên, Tô Lam cũng không dễ dàng đi được, vì cái gọi là cơm đoàn viên của mẹ, cô có miễn cưỡng đến đâu thì cũng phải ở lại đây ăn cơm.
Buổi tối, người trong quán ăn đưa cơm đến, Sở Thanh Diên ra đón.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Lam và Tô Yên, Tô Lam cảm thấy ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nên muốn theo đi theo mẹ ra ngoài.
“Chị!” Vào lúc này, người phía sau bỗng nhiên gọi mình một tiếng.
Nghe thấy người phía sau gọi mình là chị, trong lòng Tô Lam chợt căng thẳng!
Cô xoay người lại nhìn, chỉ thấy Tô Yên bước lên phía trước vài bước đến trước mặt mình, thấp giọng nói: “Tôi thật không hiểu nổi, vì sao đến cả việc tặng quà năm mới cho mẹ mà chị cũng muốn chen chân vào vậy hả?”
Nghe vậy, Tô Lam biết là cô ta lại nghĩ nhiều rồi, cô chỉ đành đáp lại với vẻ lạnh nhạt: “Chị cũng không muốn chen chân vào đâu, nhưng em đến tặng quà cho mẹ sao không báo trước một tiếng với chị chú? Sao chị biết được hôm nay em cũng đến tặng quà năm mới cho mẹ hả?”
Tô Lam cảm thấy rất tức giận, bây giờ Tô Yên muốn đổ tội cho người khác thì lo gì thiếu chứng cứ nữa, cứ như mỗi một việc mà mình làm đều là nhắm vào cô ta vậy.
Thế nhưng Tô Yên vẫn cố tình làm loạn, vẻ mặt căm hờn nhìn Tô Lam mà nói: “Tối hôm qua rõ ràng tôi đã gọi điện thoại cho mẹ nói rằng hôm nay tôi với A Hạo muốn đến đây tặng quà năm mới, hơn nữa mẹ còn nói muốn cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, sao chị có thể không biết được chứ?”
“Hai hôm nay mẹ không hề gọi cho tôi một cuộc gọi nào cả!” Tô Lam giải thích. Nhưng Tô Yên không chỉ không tin mà trái lại còn nói: “Chị cố ý muốn làm tôi bẽ mặt, không phải chỉ là ăn tết thôi sao, chị mua một cái áo khoác nhung thì cũng thôi đi, còn dây chuyền vàng, còn có hải sâm tổ yến gì đó nữa, tôi chỉ mua cho mẹ một cái áo nhung với chút đồ ăn thôi, chị làm như vậy là muốn vả mặt tôi, chị muốn ra oai với tôi rằng chị kiếm được một tên đàn ông lắm tiền có đúng hay không.”
Nghe thấy những lời này, Tô Lam kinh ngạc nhìn Tô Yên.
Mặc dù đã biết rằng hôm nay mình đến tặng quà năm mới gặp phải Tô Yên là chuyện hơi ba chấm thật, nhưng cô cũng đâu có muốn làm như vậy, rốt cuộc trong đầu của Tô Yên đang nghĩ cái gì vậy chứ? Dù sao thì Tô Lam cô đây làm gì cũng không đúng, làm chuyện gì cũng là cố ý nhằm vào cô ta.
Lúc này, Tô Thanh cảm thấy tim mình rất lạnh rất lạnh, Tô Yên đã không còn là em gái của cô nữa, cô đã quá thất vọng về cô ta rồi. “Có phải em bị ảo tưởng rồi không?” Tô Lam cảm thấy mình đã không còn sức lực và cũng không muốn phản bác nữa, trong giọng điệu của cô giờ đây ngoài khinh rẻ thì cũng là xem thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]