Tô Lam quay đầu nhìn chằm chằm đèn báo hiệu của thang máy, lòng mong thang máy lên nhanh hơn, nhưng thang máy hôm nay như có thù với cô vậy, tầng nào cũng dừng lại, rề rà đi lên. Cô vươn tay ấn thang máy mấy lần cũng chẳng ích gì.
Ngay sau đó, cô thấy Quan Khởi Kỳ mặc vest, tay xách cặp công văn đi ra khỏi nhà.
“Anh không ở nhà nghỉ ngơi sao? Đang đi làm à?” Mặc dù Tô Lam cảm thấy hơi ngượng ngùng khi đối mặt với Quan Khởi Kỳ, nhưng cô vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.
Vẻ mặt Quan Khởi Kỳ cũng rất tự nhiên, không hề có gì đặc biệt. Lúc này Tô Lam cảm thấy có thể là cô nghĩ nhiều rồi nhỉ?
Sau đó, Quan Khởi Kỳ cười nói: “Văn phòng luật sư còn cả đống việc đang đợi tôi, tôi nào có thể nghỉ ngơi chứ.”
Nói xong, anh ấy cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, cau mày bảo: “Hôm nay em sắp muộn rồi đấy.”
“Đúng vậy.” Tô Lam hơi sốt ruột nhìn thang máy mãi không thấy lên.
“Tôi lái xe đưa em đến đó vẫn kịp.” Quan Khởi Kỳ tiếp lời.
“Không cần đâu, anh với tôi không thuận đường. Với cả anh cũng bận, hôm nay tôi gọi taxi là được rồi.” Tô Lam lắc đầu từ chối.
Lúc này, cuối cùng thang máy cũng đến.
Tô Lam xách túi đi vào thang máy, Quan Khởi Kỳ cũng theo vào.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Tô Lam và Quan Khởi Kỳ bị vây trong không gian nhỏ hẹp.
Đột nhiên hai người không nói thêm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648181/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.