Tô Lam bị anh ấy đột ngột ôm lấy, cánh tay không tự chủ run rẩy, nước còn lại trong cốc cũng văng tung tóe ra ngoài.
Sau đó, cô cũng cảm nhận được cơ thể anh ấy đang run rẩy không ngừng. Tô Lam biết anh đã sốt cao lắm rồi, vội vàng đỡ anh ấy nằm xuống, sau đó đắp kín chăn cho anh ấy.
"Đừng đi! Đừng đi..." Trong giấc mơ, Quan Khởi Kỳ nắm chặt cổ tay Tô Lam không buông.
Tô Lam cau mày, vươn tay định đẩy tay anh ấy ra nhưng thử suốt mấy lần vẫn không thành công. Thấy anh ấy sốt cao đến mức nói mê, cô lại mềm lòng, ngồi xuống mép giường bên cạnh anh ấy, mặc anh ấy nắm chặt cổ tay mình không buông.
Vừa ngồi xuống đã ngồi suốt nửa tiếng, đột nhiên cơ thể dưới chăn của Quan Khởi Kỳ run lên, hơn nữa trong miệng còn cứ lẩm bẩm mãi: "Lạnh, lạnh quá..."
Tô Lam nghe vậy, đặt tay lên trán anh, thấy vẫn chưa ra mồ hôi, cô vô cùng sốt ruột, sốt cao mà không ra mồ hôi thì nhiệt độ sẽ không hạ xuống được.
Tô Lam nhìn quanh bốn phía, gỡ tay anh ấy ra, sang phòng bên cạnh đem về một đống chăn, đắp lên người Quan Khởi Kỳ, hi vọng anh ấy có thể chóng ra mồ hôi.
Tuy nhiên Quan Khởi Kỳ lại lăn qua lộn lại trong chăn, miệng vẫn cứ rên rỉ: "Lạnh quá, lạnh..."
Tô Lam thấy không ổn, vội bước đến vỗ vào gò má Quan Khởi Kỳ, nhẹ giọng nói: "Khởi Kỳ, anh sốt cao lắm, tôi đưa anh đi viện. Anh mau dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2648180/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.