Buổi tối sau khi tắm, Tô Lam mặc đồ ngủ lên giường.
Lật qua lật lại cũng không ngủ được, trong lòng đều là Quan Triều Viễn, cô úp mặt lên gối, dưỡng như chóp mũi còn ngửi thấy mùi của anh.
Tô Lam có suy nghĩ bồng bột là khoác thêm áo, bắt xe taxi đến nhà anh, nhưng cô vẫn nhịn được, không có nhẫn nại của bây giờ thì không có cuộc sống hạnh phúc về sau. Cô nhất định không được nuốt lời, thời gian nửa tháng sẽ nhanh chóng qua đi, cô nhất định phải kiên trì!
Reng reng... Reng reng...
Trong màn đêm, điện thoại trên tủ đầu giường bỗng lóe sáng và rung chuông.
Cô vươn tay lấy điện thoại, vừa thấy màn hình lóe sáng, Tô Lam bỗng ngồi bật dậy.
Là Quan Triều Viễn gọi đến, số điện thoại của anh không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Tô Lam do dự một chút, cuối cùng vẫn ấn nghe.
"Ngủ chưa?" Điện thoại vừa được nối máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Quan Triều Viễn.
Nghe thấy giọng của anh, Tô Lam trở nên căng thẳng, sau đó nói: "Chẳng phải bảo không gặp nửa tháng sao?"
Đầu dây bên kia hơi ngập ngừng, chậm rãi nói: "Em chỉ nói không gặp mặt, chứ đâu nói không được gọi điện thoại."
Tô Lam á khẩu, cô nhoẻn miệng cười không nhắc đến vấn đề này nữa.
"Không ngủ được." Cô ngước mắt nhìn những ánh sao ngoài cửa sổ, dường như nỗi nhớ anh lại nhiều thêm.
"Anh cũng không ngủ được, đành cả gan gọi điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2647968/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.