🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dính vào nhau với Quan Triều Viễn mười mấy phút, mới đưa anh đi, nhưng cũng may lửa giận của anh với Kiều Tâm cũng tiêu tan.

Quay lại trên lầu, Kiều Tâm chua chát nói: "Còn làm việc gì chứ, rõ ràng là đau lòng cho cậu, sợ cậu mệt mỏi, để cậu sớm nghỉ ngơi một chút thôi!"

"Biết là được rồi, không nên nói đi đâu?" Tô Lam cười nói.

"Haiz, đáng tiếc tớ chính là cái bóng đèn lớn, mỗi ngày ở đây chiếu sáng hai người." Kiều Tâm nói xong cầm áo ngủ đi vào nhà vệ sinh.

Tô Lam buồn cười nhìn qua cửa phòng vệ sinh bị đóng lại, nghĩ thầm: Nếu như không phải có bóng đèn này, lần thi CPA này đoán chừng có nghĩ cũng đừng nghĩ, mỗi lần bọn họ học tập đều biến thành lăn giường.

Thời gian như thoi đưa, đảo mắt một tháng trôi qua.

Dưới sự dạy bảo nghiêm ngặt của Quan Triều Viễn, Tô Lam và Kiều Tâm bất kể là trình độ lý luận hay là nghiệp vụ đều được tăng lên trên diện rộng.

Sau khi thi CPA, Tô Lam và Kiều Tâm đều cảm giác thi không tệ, vừa phấn khởi vừa lo lắng cùng đợi công bố thành tích.

Đã thi thử xong, Tô Lam cũng dễ dàng, hôm nay mua hai bộ quần áo trên đường phố trở về.

Mới vừa đi tới cửa nhà mình, chợt thấy một bóng người ăn mặc xinh đẹp.

Thấy cô ta, Tô Lam không khỏi chau mày, mặc dù không biết mục đích cô ta đi chuyến này như thế nào, nhưng cũng biết cô ta nhất định là kẻ đến không thiện.

Tô Lam xem như không thấy Phương Ngọc Hoan, lấy chìa khóa từ trong túi ra, tiến lên phía trước nói: "Xin tránh ra, tôi muốn mở cửa."

Tất nhiên Phương Ngọc Hoan không cho, giơ tay đánh vào mặt Tô Lam!

Tô Lam tay mắt lanh lẹ, đưa tay tóm lấy cổ tay cô ta, trừng mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Cô muốn làm gì?"

"Làm gì à? Đánh kẻ không biết xấu hổ như cô đó!" Phương Ngọc Hoan muốn tránh thoát tay Tô Lam.

Tô Lam lại hung hăng đẩy cô ta, Phương Ngọc Hoan bị đẩy lảo đảo một cái, suýt chút ngã sấp xuống, may mắn vịn vào vách tường.

Tô Lam ngôn từ chính nghĩa chỉ Phương Ngọc Hoan nói: "Cô lại mồm chó không nhả ra ngà voi đừng trách tôi không khách sáo với cô!"

Nhìn thấy vốn không hù dọa được Tô Lam, Phương Ngọc Hoan lập tức đổi sắc mặt, trong đôi mắt rưng rưng, tiến lên bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tô Lam.

"Cô làm gì vậy?" Tô Lam chưa từng thấy qua tình huống này, lui về sau một bước, trái tim cũng luống cuống!

"Cô Tô, coi như tôi van xin cô, trả Triều Viễn lại cho tôi đi! Tôi biết tôi không tranh nổi với cô, cô hãy thương xót cho tôi, tôi thật sự không thể không có Triều Viễn!" Hai mắt Phương Ngọc Hoan đẫm lệ quỳ trên mặt đất cầu xin Tô Lam, so với người phụ nữ ngang ngược càn rỡ khi nãy tưởng như hai người.

Tô Lam hơi tê cả da đầu, cho tới bây giờ không ai quỳ gối trước mặt mình, chớ nói chi là Phương Ngọc Hoan mỗi lần đều vô cùng ngang ngược với cô, cô thật đúng là nhất thời không chấp nhận được.

"Cô... Cô đứng lên trước được không?" Lúc đầu Tô Lam nghĩ thực sự không được còn đánh một hiệp với cô ta, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ cô ta tội nghiệp trái tim cũng mềm ra.

"Nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ không đứng lên." Phương Ngọc Hoan giống như ỷ lại vào Tô Lam, tính tình còn rất ngang ngược.

Lời nói của Phương Ngọc Hoan lập tức làm Tô Lam tỉnh táo, đây là cô ta muốn lừa mình, mình không thể mắc lừa.

Sau đó Tô Lam nhân tiện nói: "Quan Triều Viễn là cá nhân, không phải là một món đồ, không phải tôi nói tặng cô là có thể nhường cô, tính tình Quan Triều Viễn chẳng lẽ cô không hiểu rõ hơn tôi sao?"

Cô ta và Quan Triều Viễn là bạn thuở thơ ấu, hẳn là càng hiểu tính cách của anh so với mình, anh không phải người mà người khác có thể chi phối?

Hiện tại Phương Ngọc Hoan đã không kiêng dè hình tượng của mình chút nào, tiến lên bắt lấy quần áo Tô Lam, cầu xin: "Cô Tô, chỉ cần cô có thể không lui tới cùng Triều Viễn, anh ấy sẽ trở lại bên cạnh tôi, cô nói người cô yêu không phải anh ấy, tính cách anh ấy kiêu ngạo tự phụ, chắc chắn sẽ không quay đầu tìm cô!"

Nghe được yêu cầu như vậy, Tô Lam lui về phía sau hai bước, cô thật sự khó có thể tưởng tượng vì sao trên đời còn có dạng người như Phương Ngọc Hoan? Mình cũng không phải là gì của cô ta, tại sao phải tặng tình cảm chân thành cho cô ta chứ? Không phải đầu óc cô ta bị hỏng nên nghĩ mình là kẻ ngu, đáng tiếc Tô Lam cô không phải kẻ ngu. Sau đó, Tô Lam từ chối Phương Ngọc Hoan thẳng thừng: "Thật xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cô, bởi vì tôi cũng yêu Quan Triều Viễn, vả lại Quan Triều Viễn cũng yêu tôi, quá khứ giữa cô và Quan Triều Viễn anh ấy đã nói cho tôi biết, mặc dù cô và anh ấy đã từng quen nhau, nhưng tình cảm của hai người đã sớm tan thành mây khói, tôi khuyên cô vẫn nên thu hồi trái tim với Quan Triều Viễn, sau này tìm một người yêu cô, cô cũng yêu người đó, bằng không lại dây dưa tiếp cô mãi mãi cũng không có được hạnh phúc."

Nói xong, Tô Lam vòng qua Phương Ngọc Hoan chuẩn bị cầm chìa khoá mở cửa.

Phía sau Phương Ngọc Hoan lập tức đứng lên, mắng to với bóng lưng Tô Lam: "Người Triều Viễn yêu là tôi, tôi là người phụ nữ đầu tiên của anh ấy, cô lấy gì so cùng tôi? Cô hãy thức thời lập tức rời khỏi, bằng không tôi có một ngàn cách đối phó cô!"

Tô Lam quay đầu thấy nhìn thấy gương mặt thẹn quá thành giận mặt, cô phiền chán lườm Phương Ngọc Hoan, không muốn cãi nhau với phụ nữ đánh mất lý trí, sau đó quay người mở cửa chuẩn bị vào nhà.

"Á..." Lúc này, đột nhiên phía sau truyền tiếng động kỳ lạ.

Tô Lam quay đầu nhìn, chỉ thấy không biết lúc nào Phương Ngọc Hoan đã ngã trên mặt đất, vả lại toàn thân run rẩy, tứ chi không thể động, chỉ có ánh mắt là bình thường.

"Cô sao vậy?" Tô Lam bị dọa tiến lên hỏi thăm, cũng không dám lay cô ta.

"Tôi... Thuốc... Thuốc!" Phương Ngọc Hoan chỉ có thể nói chữ đơn giản.

"Thuốc ở đâu?" Tô Lam đã sợ đến không biết làm sao.

Bỗng nhiên Tô Lam nhớ tới Quan Triều Viễn nói Phương Ngọc Hoan có bệnh hen suyễn nặng.

Nhìn dáng vẻ lại Phương Ngọc Hoan phát bệnh, hẳn là thật mắc bệnh, cho nên cô run rẩy tìm ra một bình thuốc nhỏ từ trong túi xách của cô ta, phun một cái lên mũi cô ta, cô cũng không biết thuốc này có phải dùng như thế hay không, hiện tại cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Trong lúc lo lắng, Tô Lam tranh thủ thời gian gọi 120, rất nhanh xe cứu thương tới lôi Phương Ngọc Hoan đi, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo cô cũng phải cùng đến bệnh viện.

Đen đủi đến đâu cũng không thể so với sự xui rủi của cô, bị người ta uy hiếp dây dưa không nói, còn phải đưa người ta đến bệnh viện.

Phương Ngọc Hoan bị đẩy vào phòng cấp cứu, Tô Lam đã sớm thông báo cho Quan Triều Viễn trước, chỉ còn chờ anh qua thu dọn cục diện rối rắm này.

Quả nhiên Tô Lam ngẩng đầu một cái đã thấy Quan Triều Viễn vội vã tới, đằng sau còn có trợ lý Lâm Minh đi theo.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Phương Ngọc Hoan đâu?" Quan Triều Viễn cau mày hỏi Tô Lam. Tô Lam nhìn thoáng qua Quan Triều Viễn, trả lời: "Cô ta tới nhà của em tìm em, đầu tiên là muốn đánh em, sau đó cầu xin em để em tặng anh cho cô ta, đương nhiên em không đồng ý, cô ta kích động phát bệnh, em gọi điện thoại cho cấp cứu, hiện tại người đang ở phòng cấp cứu, nhưng trước đó em đã tìm được thuốc trong túi xách của cô ta, em nghĩ hẳn là không có gì đáng ngại đâu?"

Nghe thấy Tô Lam tự thuật, ánh mắt Quan Triều Viễn hơi căng thẳng đánh giá Tô Lam trên dưới."Em không sao chứ?"

"Không sao." Tô Lam đứng thẳng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.