Lần này buổi trưa, tự nhiên sầu triền miên, Tô Lam một chữ cũng không nhìn nổi, hơn nữa còn rã rời không chịu nổi, tốt xấu trước khi Kiều Tâm vào cửa thu dọn xong hết thảy.
Sau khi Kiều Tâm vào cửa, Quan Triều Viễn đã ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sô pha xem văn kiện, mà Tô Lam đang trong phòng bếp vội vàng nấu cơm.
"Tổng giám đốc Quan, hôm nay anh tan tầm sớm vậy à?" Kiều Tâm vừa đổi giày vừa lễ phép chào hỏi với Quan Triều Viễn.
"Tôi cũng vừa tới." Quan Triều Viễn giương mắt gật đầu ra hiệu.
Tô Lam đứng ở trong phòng bếp nấu cơm nghe được lời Quan Triều Viễn, khóe miệng không khỏi giật giật. Nghĩ thầm: Anh thật đúng là biết giả bộ, một phút trước còn quần áo không chỉnh tề nằm trên giường của cô!
"Vậy tôi vào phòng bếp hỗ trợ." Kiều Tâm rửa tay chạy vào phòng bếp.
Hai người phụ nữ là Kiều Tâm và Tô Lam ở phòng bếp vừa nấu cơm vừa thấp giọng nói chuyện phiếm.
"Ôi, làm sao hôm nay nhà tư bản tới sớm như vậy?" Kiều Tâm lườm bên ngoài hỏi.
"Tớ cũng không biết." Tô Lam hé miệng cười một tiếng.
"Tớ thấy hai người có gì đó quái lạ." Kiều Tâm liếc Tô Lam.
"Có gì mà lạ? Trí tưởng tượng của cậu cũng quá phong phú đó?" Tô Lam giả bộ như rất lý lẽ nói.
Thật ra hiện tại trong lòng cô lại rất chột dạ, nhưng vẫn muốn giả bộ bình tĩnh, rất nhiều việc xấu hổ làm sao cô có thể nói ra miệng?
"Dù sao thi hai người vẫn rõ nhất." Kiều Tâm nhún vai.
Tô Lam không để ý đến cô ấy.
Kiều Tâm lựa xong rau, dọn dẹp đồ bỏ đi bỏ vào túi rác, sau đó dùng chân đạp mở thùng rác, vừa định ném đồ bỏ vào, nhưng đột nhiên hai mắt tỏa sáng, lập tức xoay người ghé vào thùng rác nhìn hồi lâu, hít vào một ngụm khí lạnh."Chồi ôi!"
Tô Lam nghe được giọng nói, đảo mắt nhìn, nhìn thấy Kiều Tâm nhìn chằm chằm thùng rác trên mặt hiện ra nụ cười nhạt, đồng thời dùng ánh mắt thú vị nhìn về phía mình, cô không khỏi kêu không tốt ở trong lòng.
Sau đó Tô Lam tranh thủ thời gian quay đầu, mặc dù động tác đang thái thịt, nhưng trong lòng lại phàn nàn: Làm sao vừa rồi lại ném thứ kia vào thùng rác nhà bếp chứ? Còn vừa đúng lúc bị Kiều Tâm phát hiện, cô ấy đang lo không tìm thấy trò cười của mình đấy!
Quả nhiên Kiều Tâm ném đồ bỏ đi vào thùng rác, lập tức nhỏ giọng cười trêu nói: "Ôi, hai người còn một xướng một họa nói nhà tư bản vừa tới, lần này bị tớ phát hiện chứng cớ rồi? Nhanh khai báo, rốt cuộc anh ta đến đây lúc nào?"
"Cậu..." Tô Lam lập tức đỏ mặt, vừa muốn nói gì.
Kiều Tâm đã cắt đứt cô."Tớ cho cậu biết, nói thật, bằng không tớ sẽ nhặt thứ kia trong thùng rác ra lớn tiếng hỏi đó là gì!"
"Cậu có thấy buồn nôn không? Nói nhỏ chút!" Tô Lam quay đầu nhìn thoáng qua Quan Triều Viễn ngồi trong phòng khách, thấy anh vẫn ngồi ở trên ghế sô pha xem văn kiện, tranh thủ thời gian đóng cửa phòng bếp.
Tô Lam thật sự là quýnh chết, vừa rồi cô dọn dẹp tàn cuộc ném hai cái “áo mưa nhỏ” vào trong thùng rác nhà bếp, cũng không dùng giấy vệ sinh gói lại mới ném, bây giờ bị Kiều Tâm bắt quả tang, thật sự suy nghĩ muốn đập đầu chết đi cũng có.
Hai tay Kiều Tâm ôm ngực nhìn Tô Lam cười nói: "Muốn không gớm, vậy hãy khai báo."
Nghe vậy, Kiều Tâm mở to hai mắt nhìn lại."Vậy hai người chiến đấu hết buổi trưa à?"
"Cậu có thôi đi không?" Tô Lam giả tức giận buông dao phay xuống.
Kiều Tâm tranh thủ thời gian dụ dỗ nói: "Thôi rồi, thôi rồi, nhanh tiếp tục thái đồ ăn, vận động cả buổi chiều, chắc chắn nhà tư bản đã sớm đói bụng."
"Đáng ghét!" Tô Lam cầm dao phay tiếp tục thái thịt.
Kiều Tâm vẫn khoanh tay cười xấu xa nói: "Ôi, lần này buổi trưa hai người làm mấy lần? Tớ nhìn thấy có hai cái!"
Kiều Tâm giơ hai ngón tay lên, Tô Lam sớm đã bị trêu chọc đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng lập tức ngẩng đầu mắng lại: "Làm sao? Cậu ghen ghét chúng tớ đúng không? Cậu có muốn cũng phải nhanh đi tìm bạn trai đi, buổi trưa làm tám hay mười lần cũng không ai quản!"
"Đáng ghét, chỉ toàn chọc vào chỗ đau của người ta, không để ý tới cậu nữa!" Nói đến chuyện bạn trai là Kiều Tâm lại im miệng, xoay người đi làm chuyện khác, thật sự không để ý tới Tô Lam.
Tô Lam thấy bộ dáng cô ấy lộ vẻ tức giận, hé miệng cười một tiếng, ngược lại cũng vui vẻ được an bình.
Nhưng Kiều Tâm còn lớn hơn mình hai tuổi, thật sự đã trưởng thành, nhưng đừng nói chuyện kết hôn, ngay cả bạn trai những năm nay cũng không quen ai, đừng nhìn ngoài miệng ồn ào, nhưng thật sự chưa thực chiến qua.
Tiết tối hôm đó, Tô Lam ngáp liên tục, cô thật rất buồn ngủ mệt mỏi, chiến đấu một buổi chiều, thu dọn phòng, còn làm cơm tối, thật là muốn nằm xuống đi ngủ.
Thấy cô ngáp không ngừng, Kiều Tâm cong môi, nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Kiều Tâm cười xấu xa vừa lúc bị Tô Lam nhìn thấy, cô chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh, vực dậy tinh thần, thế nhưng vẫn không quản được mí mắt trên và mí mắt dưới bắt đầu đánh nhau như cũ.
Lúc chín giờ hai mươi phút, Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, trầm giọng nói: "Đêm nay anh còn có việc, hôm nay tới đây thôi, hai người nhớ kỹ ngày mai làm tốt ôn tập và chuẩn bị bài, anh sẽ kiểm tra lại."
Nghe nói như thế, đương nhiên Tô Lam cầu còn không được, Kiều Tâm hiểu chuyện gì xảy ra, cho nên cố ý cười nói: "Tổng giám đốc Quan, đã trễ như vậy, anh còn có hẹn à?"
Tô Lam biết Kiều Tâm đang trêu chọc Quan Triều Viễn, nháy mắt với cô ấy.
"Tôi có một số chuyện phải về nhà xử lý." Ngược lại mặt Quan Triều Viễn không đổi sắc, không nhiều lời thêm câu nào với Kiều Tâm, trực tiếp đứng lên cầm cặp công văn đi ra ngoài.
"Tạm biệt tổng giám đốc Quan!" Kiều Tâm cảm thấy chán, trực tiếp khoát tay áo.
Tô Lam vẫn ngồi trên băng ghế nhỏ, cúi đầu cười trộm.
Vẫn là Quan Triều Viễn ghê gớm, Kiều Tâm nói gì, người ta không tiếp chiêu, ngược lại để Kiều Tâm ầm ĩ đến chán.
"Tô Lam, đi theo anh, anh có chuyện muốn nói với em." Khi Quan Triều Viễn đi tới cửa, đột nhiên quay đầu nói với Tô Lam.
"Hả? Ơ." Đột nhiên Tô Lam bị điểm danh đứng dậy từ trên băng ghế nhỏ đi theo Quan Triều Viễn ra cửa.
Đi ra hành lang mờ tối, dưới ánh sao rực rỡ, Quan Triều Viễn mới quay đầu nét mặt lạnh lùng nói với Tô Lam: "Nói với Kiều Tâm, nếu như cô ta không giữ mồm giữ miệng, anh sẽ hủy bỏ tư cách học tập của cô ta."
Thấy anh nói chuyện nghiêm túc như vậy, Tô Lam cười nói trước: "Không có nghiêm trọng như vậy chứ? Kiều Tâm cũng không nói gì mà?"
"Em cho anh là kẻ điếc à? Cô ra líu rà líu ríu trong phòng bếp nói xấu chúng ta không ít." Sắc mặt Quan Triều Viễn nghiêm túc.
Tô Lam đi tới trước giữ chặt cánh tay của anh, ngượng ngùng nói: "Anh nên khoan dung một chút, lại nói người ta cũng không nói sai, ai bảo em quá sơ ý, trực tiếp ném thứ kia vào thùng rác."
Quan Triều Viễn thừa cơ ôm eo cô, sắc mặt lập tức hòa hoãn, cúi đầu oán trách nói: "Ai bảo em nhất định bảo anh dùng thứ đó? Lần sau chúng ta không cần nữa."
"Vậy không được!" Tô Lam hất cằm lên. Cô không muốn lại chưa kết hôn mà có con lần nữa, lần tiếp theo cô muốn danh chính ngôn thuận kết hôn, mang thai, sinh con.
Bầu Trời Xanh
thấy kiều tâm đoạn này vô duyên quá, dù thân tới đâu cũng k bao giờ nv, đọc phí mất 1 chương nói lan man quá
22
18/01
Nguyễn MLinh
truyện đang hay chèn vô cái chap vô duyên kinh khủng.?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]