"Tại sao anh có cảm giác mình bị bán nhỉ?" Quan Triều Viễn đưa tay sờ gương mặt của mình.
Tô Lam buồn cười nói: "Nếu em bán anh thì khẳng định có không ít phú bà ra giá tốt!"
"Em thật sự cam lòng sao?" Anh nhíu mày lại.
"Bán anh đời em không lo ăn mặc, có gì không nỡ?" Tô Lam cười nói.
"Em quá nhẫn tâm rồi, nên phạt!" Nói xong đã cúi đầu hôn cô.
"Ừm..." Tô Lam muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể to lớn của anh đâu thể bị cô làm rung chuyển? Vùng vẫy một chút, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo.
Nụ hôn này đơn giản muốn mạng của cô, Tô Lam cảm giác mình sắp hít thở không thông, anh mới bằng lòng buông cô ra, cô lập tức có thể hô hấp, ôm lồng ngực của mình cảm giác đã sống lại.
"Sau này còn dám nói lời như vậy, sẽ không chỉ như thế đâu." Trên mặt Quan Triều Viễn ngậm ý cười cảnh cáo.
"Được, em cũng không dám nữa." Tô Lam chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
Quan Triều Viễn thả cô ra, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, chững chạc đàng hoàng nói: "Nói đi, cần anh giúp thế nào? Là để anh mua giám thị cho em qua hay là để anh tìm người đưa đáp án em?"
"Anh có bản lãnh này làm sao không nói sớm? Tránh để em đọc sách khổ cực như vậy." Ánh mắt Tô Lam sáng lên, giống như phát hiện đại lục mới.
"Anh muốn nói với em, những chuyện vi phạm này anh đều không giúp được em." Quan Triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2647944/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.