Nghe vậy, Tô Lam dùng ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn. Cô tuyệt đối không nghĩ tới vậy mà Phương Ngọc Hoan lại có bệnh hiểm nghèo, cô ta xinh đẹp tỏa sáng, mỗi lần nhìn thấy cô ta đều khí thế bức người, không nghĩ tới thế mà lại có bệnh suyễn nghiêm trọng? Xem ra mỗi người đều có phiền não và cực khổ riêng phần mình, có lẽ ông trời vẫn còn tính là ưu ái đối với cô, ít nhất thân thể cô khỏe mạnh, không bệnh không tai họa.
"Cho nên anh vẫn luôn chăm sóc cô ta sao?" Tô Lam hỏi.
Quan Triều Viễn nhẹ gật đầu."Thân thể cô ta không tốt, tình trạng kinh tế cũng không tiện, cho nên anh mướn nhà cho cô ta ở, mẹ Trần vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cô ta, anh nghĩ anh chỉ có thể gánh vác như vậy, anh không thể dùng tình cảm tiến hành cứu trợ cô ta."
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tô Lam đầy mùi vị.
Quan Triều Viễn tuyệt đối là một người đàn ông có tình có nghĩa, điều này không thể nghi ngờ, chỉ là có đôi khi quá không rõ ràng, vì sao anh vẫn luôn không giải thích với mình? Hơn nữa còn để mình cứ mãi hiểu lầm? Chẳng lẽ cũng vì anh còn không nhìn thẳng vào tình cảm đối với mình sao? Sau một lúc, Tô Lam vung nắm tay nhỏ đấm lên ngực anh một trận, đồng thời vừa đánh vừa phàn nàn nói: "Làm sao bây giờ anh mới nói những thứ này với em? Anh có biết Phương Ngọc Hoan vẫn luôn diễu võ giương oai ở trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2647941/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.