Rầm, Tô Lam đóng cổng lại.1
Cánh cửa đã ngăn cách cô và Quan Triều Viễn, một người ở ngoài nhíu chặt chân mày, tay ôm ngực, một người ở trong lặng lẽ rơi nước mắt.
Mãi đến rất lâu sau, khi Tô Lam không còn nghe thấy tiếng động ở ngoài nữa cô mới mở cửa ra. Bên ngoài chẳng có ai, anh đã đi rồi.
Đêm ấy, Quan Triều Viễn yên lặng đứng dưới tầng lầu rất lâu, mãi đến khi đèn trong nhà Tô Lam tắt...
Ba ngày sau.
Quan Khởi Kỳ đang xem hồ sơ vụ án thì điện thoại chợt đổ chuông.
Cúi đầu nhìn thấy người gọi là chị Hồng, anh ấy vội vàng bắt máy.
"Luật sư Quan, bây giờ tôi đang gặp chút vấn đề mà không biết nên làm gì?" Chị Hồng ở phía bên kia có phần nôn nóng.
Quan Khởi Kỳ căng thẳng hỏi ngay: "Chị Hồng, có phải Minh An xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Không không, Minh An vẫn ổn, là tôi... Tôi bị cảm nặng, giờ đang sốt cao. Tôi sợ lây cho Minh An nhưng lại chẳng biết nên nhờ ai đến chăm sóc Minh An giúp. Luật sư Quan, anh nghĩ tôi nên làm gì đây? Sức đề kháng của trẻ nhỏ yếu ớt, lây bệnh cho bé thì không hay!" Chị Hồng sốt ruột nói.
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ cúi đầu ngẫm nghĩ nói: "Vậy để tôi qua bên môi giới tạm tìm một bảo mẫu đến làm thay chị vài hôm, chị cứ về nghỉ ngơi cho khỏe trước đi."
"Không được đâu luật sư Quan, bây giờ bảo mẫu tốt xấu lẫn lộn, có kẻ còn bắt cóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-qua-ba-dao-roi-2/2647912/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.