Chết tiệt, trên người cô là bộ đồ ngủ mỏng tang, bên trong không mặc nội y, chỉ có thể dùng hai cánh tay ôm lấy ngực mình.
Ký ức không tốt của lần trước lại ập đến trong não, Tô Lam lập tức căng thẳng, tối nay anh tìm đến chắc chắn không có ý tốt.
Lúc này trong lòng Tô Lam thầm quyết tâm: Nếu như lần này anh còn dám làm loạn, cô nhất định sẽ đấu với anh đến cùng.
"Chẳng muốn thế nào cả, sáng mai tôi đi công tác, chỉ muốn đến gặp em chút thôi." Quan Triều Viễn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Tô Lam.
"Gặp tôi? Đây là cách anh dùng để gặp tôi sao? Giờ tôi và anh chẳng còn quan hệ gì nữa, anh nên gõ cửa trước, tôi cho phép anh mới được vào, biết không?" Tô Lam quát lên với anh.
"Tôi gõ cửa em sẽ cho tôi vào sao? Tôi không muốn quấy rầy giấc ngủ của hàng xóm, bởi vì cho dù tôi có gõ cửa, em cũng không mở cửa cho tôi." Mặt Quan Triều Viễn vô cùng nghiêm túc, mắt nhìn chằm chằm Tô Lam.
Nghe anh nói vậy, phổi Tô Lam như muốn nổ tung vì tức giận! Cô nhìn xung quanh rồi xoay người đi vào nhà bếp.
Quan Triều Viễn đứng đó, nhíu mày, không biết cô định làm gì.
Mười giây sau, Tô Lam đi ra khỏi nhà bếp, trên tay là một con dao.
Thấy dáng vẻ của Tô Lam như vậy, Quan Triều Viễn không khỏi nở nụ cười.
"Anh cười gì?" Tô Lam còn cho rằng ít ra anh cũng thấy hơi sợ, thế mà anh còn đứng đó cười nghiêng ngả.
"Em chém tôi vài nhát thì trong lòng sẽ rất vui sao?" Đột nhiên Quan Triều Viễn không cười nữa, hỏi.
"Đúng!" Tô Lam tức giận, lập tức nói to một chữ.
Ngay sau đó, Quan Triều Viễn chẳng hề sợ hãi, đi đến trước mặt Tô Lam, mở hai tà áo vest ra nói: "Đã vậy thì em chém tôi vài nhát đi!"
Nghe anh nói vậy, Tô Lam sửng sốt, nhìn bộ ngực trong bộ áo vest, tay cầm dao làm bếp của cô hơi run lên.
Sao cô có thể chém xuống được chứ? Ý định ban đầu của cô chỉ là hù dọa anh, để anh không tới làm phiền cô. Đừng nói chém người, ngay cả chặt gà chặt vịt cô còn không dám.
Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam thật lâu, khỏe môi anh chợt cong lên một nụ cười, sau đó vươn tay nắm lấy cổ tay của Tô Lam.
"Em không dám chém tôi, đừng lừa mình dối người nữa!"
"Ai nói tôi không dám?" Tô Lam vẫn mạnh miệng.
Quan Triều Viễn lấy đi con dao trên tay Tô Lam, cô không khỏi nhíu mày nghĩ: Sao mình lại vô dụng như vậy? Không có vũ khí, cô chỉ có thể mặc cho người ta làm thịt. Thật ra chính cô cũng không hề hay biết, dù trong tay cô có vũ khí gì đi nữa, đối phương vẫn có thể chế ngự cô.
Quan Triều Viễn đặt dao lại phòng bếp, Tô Lam cũng sa sút tinh thần, ngồi phịch xuống ghế sô pha. Đến khi Quan Triều Viễn trở lại, Tô Lam không khỏi tủi thân, vừa khóc vừa trách móc: "Quan Triều Viễn, rốt cuộc anh muốn thế nào? Ban đầu anh nói muốn kết hôn, được, tôi kết hôn với anh, sau đó anh lại đòi ly hôn, được, tôi ly hôn với anh, đã ly hôn rồi, sao anh cứ dây dưa với tôi mãi thế? Không phải anh đã có Phương Ngọc Hoan sao? Chẳng lẽ anh muốn một chân đạp hai thuyền? Cho dù tôi đồng ý, anh cũng nên hỏi xem Phương Ngọc Hoan có đồng ý hay không chứ
Tô Lam rơi nước mắt khiến Quan Triều Viễn nhíu mày, anh im lặng không nói gì, cuối cùng lấy khăn tay từ trong túi ra, ngồi xổm xuống, vươn tay lau nước mắt cho Tô Lam.
Điều mà Tô Lam không chịu đựng được nhất chính là sự dịu dàng và quan tâm không lý do của anh, cô không khuất phục trước sự cứng rắn của anh, nhưng mỗi lần tên họ Quan chết tiệt kia tỏ ra dịu dàng, cô lại không chịu nổi, bởi vì lúc này cô sẽ lại mềm lòng, thuận theo ý anh.
Lần này, cô tuyệt đối không để anh lặp lại thủ đoạn cũ lần nữa. .
||||| Truyện đề cử: Sủng Bảo Bối Thành Nghiện |||||
Vì vậy, cô lập tức đẩy tay Quan Triều Viễn ra, đứng phắt dậy, giọng điệu đầy vẻ chính nghĩa: "Quan Triều Viễn, bây giờ tôi và anh chỉ là khách qua đường, anh ra ngoài ngay cho tôi!"
Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam, lần này trong mắt không hề tức giận, ngược lại còn chan chứa sự thâm tình không nói ra được.
Ánh mắt này khiến trái tim Tô Lam run lên, sau đó cô quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Giây tiếp theo, Quan Triều Viễn thu hồi ánh mắt nói: "Cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi!"
Nói xong, anh quay người đi về phía cửa.
Ngay khi Quan Triều Viễn mở cửa, Tô Lam kêu lên một tiếng: "Chờ chút đã!"
Nghe vậy Quan Triều Viễn dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy Tô Lam đang bước nhanh vào phòng ngủ.
Ngay sau đó, Tô Lam cầm trong tay thứ gì đó, đi tới trước mặt Quan Triều Viễn, đưa tay ra: "Lần trước anh quên cái này ở nhà tôi!"
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn xuống, thấy trong lòng bàn tay cô là chiếc ghim cài áo bằng ngọc trai lấp lánh đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Sau khi nhìn chằm chằm chiếc ghim khoảng hai giây, anh ngẩng đầu lên nói: "Không phải tôi để quên, là tôi tặng cho em."
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi cười chế nhạo: "Quan Triều Viễn, tối nay anh uống say rồi đúng không? Anh nên tặng vật này cho Phương Ngọc Hoan mới đúng, tôi là Tô Lam, anh có thể thấy rõ, mặc dù tôi và cô ta lớn lên hơi giống nhau, nhưng tôi không phải cô ta!"
Câu nói cuối cùng của Tô Lam rất lớn, cô sẽ không quên rằng mình chỉ là người thay thế cho Phương Ngọc Hoan.
Có lúc Tô Lam cảm thấy vô cùng đau khổ, sao cô lớn lên lại giống một người đáng ghét tên Phương Ngọc Hoan đó chứ?
Mặc dù cô không phải kiểu nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cô vẫn luôn thích vẻ ngoài của mình. Nhưng từ khi gặp Phương Ngọc Hoan, cô ghét soi gương, thậm chí cô còn nghĩ đến việc có nên đi chỉnh sửa một chút, sửa tất cả những chỗ mà anh thấy cô giống với Phương Ngọc Hoan.
Nghe Tô Lam nói vậy, Quan Triều Viễn nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ bi thương: "Sao lần nào em cũng kéo Phương Ngọc Hoan vào vậy? Mặc dù tối nay tôi uống hơi nhiều rượu thật, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, tôi biết em là Tô Lam, không phải Phương Ngọc Hoan!"
Nghe vậy, Tô Lam nhìn xuống chiếc ghim trong lòng bàn tay, mờ mịt hỏi: "Vậy ý của anh là sao?"
"Tôi cho là hai người yêu nhau thì tâm linh tương thông, nhưng tại sao lúc nào em cũng nghi ngờ, không tin tưởng tôi?" Quan Triều Viễn buồn bã hỏi.
"Ý của anh là chúng ta yêu nhau à?" Tô Lam cảm thấy câu nói của Quan Triều Viễn chắc chắn là câu chuyện cười hay nhất của năm.1
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Quan Triều Viễn hỏi ngược lại.
Tô Lam không kìm chế được nỗi buồn trong lòng, cười nhạo: "Hai người yêu nhau sao lại không ở cùng nhau? Sao yêu nhau lại phải ly hôn?"
"Ban đầu người nói ly hôn không phải em sao? Tôi chỉ phối hợp với em thôi!" Quan Triều Viễn vô tội nói.1
"Hờ..." Tô Lam tức giận không nói nên lời.
Quan Triều Viễn bước tới, nắm vai Tô Lam nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?"1
"Tôi không cãi nhau với anh, tôi cũng không yêu anh, bây giờ anh có thể đi được rồi, mang theo cái ghim cài hoàng gia Anh của anh đi đi, tôi thấy nó hợp với Phương Ngọc Hoan hơn!" Tô Lam đẩy tay Quan Triều Viễn ra, nhét cái ghim cài áo vào tay anh rồi đẩy anh ra khỏi cửa.
Bình luận nổi bật
Tổng số 155 câu trả lời
Phương Dư
cải nhau suốt mùa.....kg hiểu thì làm sao hòa hơp đc....chán hết biết?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]