Ba giờ sáng, Tô Lam lại đứng dậy vào phòng sờ trán Quan Khởi Kỳ, xác định anh ấy đã hạ sốt rồi mới yên tâm trở lại sô pha ngủ tiếp.
Trời sáng, bỗng nhiên Tô Lam cảm giác bên cạnh có tiếng động, lập tức mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, nhìn thấy Quan Khởi Kỳ mặc đồ ngủ ngồi xổm trước sô pha, đôi mắt đang nhìn mình.
Cô khôi khỏi khiếp sợ, lập tức ngồi dậy khỏi sô pha.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ hơi ngại ngùng, vội vàng chỉ cái chăn trên người Tô Lam nói: “Hồi nãy cái chăn rơi xuống đất, tôi giúp cô đắp lại.”
“À, cảm ơn.” Tô Lam vươn tay vuốt lại mái tóc dài, thấy trên người mình còn mặc áo sơ mi trắng của Quan Khởi Kỳ, mặt bỗng đỏ lên.
Lúc này, có thể Quan Khởi Kỳ cũng cảm thấy bực tức xấu hổ, đứng dậy sờ tóc cười nói: “Thực ra nên là tôi cảm ơn cô, nếu không phải cô đưa thuốc hạ sốt đến cho tôi, lại ở đây chăm sóc tôi cả đêm, nói không chừng bây giờ tôi đã sốt đến hồ đồ luôn rồi!”
Tô Lam cụp mắt, muốn đứng dậy, cảm thấy áo sơ mi trên người hơi ngắn, thật sự là chỉ vừa che tới mông, cả phần chân đều lộ hết ra ngoài.
Có lẽ Quan Khởi Kỳ cũng nhìn ra được tình trạng xấu hổ của cô, vội vàng xoay người đi, dời ánh mắt sang chỗ khác.
“Xin lỗi, tối hôm qua quần áo của tôi bị ướt hết, đành… mặc áo của anh.” Tô Lam úp úp mở mở.
Chết tiệt, thực ra là một chuyện rất đứng đắn, sao bây giờ lại làm đến thành ra kỳ cục như vậy chứ?
“À, hồi nãy tôi thấy quần áo của cô rồi, còn chưa khô, tôi lấy máy sấy sấy cho cô, đợi chút đi.” Quan Khởi Kỳ nói rồi đi về phía phòng vệ sinh.
Tô Lam ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã bảy giờ rưỡi, vội đứng dậy nói: “Vậy… tôi đến phòng bếp làm bữa sáng!”
Lát sau, Quan Khởi Kỳ sấy đồ của Tô Lam trong phòng vệ sinh, Tô Lam tìm nguyên liệu làm bữa sáng trong phòng bếp, hai người lảng tránh đối phương một cách hợp lý lại còn không xấu hổ.
Tô Lam làm hai cái trứng chiên, đun nóng hai ly sữa bò, làm hai cái hotdog kiểu Tây bằng tốc độ nhanh nhất.
Sau khi đặt bữa sáng lên bàn, bên tai Tô Lam nghe thấy trong phòng vệ sinh vẫn còn phát ra tiếng máy sấy, có lẽ quần áo của cô còn chưa sấy khô, cô cũng ngại gọi Quan Khởi Kỳ đến ăn sáng, chỉ đành đợi thêm chút nữa.
Ding dong…
Ngay lúc này, đột nhiên chuông cửa reo lên!
Trong phòng vệ sinh có tiếng ồn của máy sấy, Quan Khởi Kỳ không nghe thấy, sau khi chuông cửa reo lên hai tiếng, Tô Lam chỉ đành cố mà đi mở cửa.
Cửa mở ra, Tô Lam vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy một khuôn mặt âm trầm giật mình.
“Anh… Sao lại đến đây?” Tô Lam cũng thấy giật mình khi nhìn thấy anh, quay đâu nhìn thoáng qua căn phòng, không biết vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện? Đây cũng quá máu chó rồi đó?
Người đến quét mắt nhìn trên người Tô Lam, lửa giận càng thêm sôi trào!
Cơ thể cô như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi mỏng manh, xương quai xanh xinh đẹp của cô lộ ra dưới cổ áo, đôi chân thon dài lộ ra dưới vạt áo, còn có đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, tóc hơi rối, tình cảnh này quả thật khiến cho người ta nghĩ ngợi miên man.
“Tôi tới không đúng lúc rồi, làm lỡ chuyện tốt của cô phải không?” Lời nói của anh cứng nhắc mà mỉa mai, ánh mắt lạnh lẽo đến mức có thể giết chết người ta.
Lời nói của anh khiến Tô Lam đang xấu hổ lập tức không còn cảm giác mất tự nhiên nữa, tay trái nhéo phần eo, trực tiếp phản bác lại: “Bây giờ tôi với anh chỉ là người qua đường, anh không có tư cách đánh giá chuyện của tôi, càng không có tư cách đánh giá tôi!”
Lời nói của Tô Lam khiến cho nắm đấm của Quan Triều Viễn siết chặt rồi lại thả lỏng, tiến lên đẩy Tô Lam ra rồi tự mình bước vào trong.
Liếc mắt nhìn hai phần bữa sáng bày sẵn trên bàn, mặt của anh càng đen hơn, sau đó quát lớn: “Quan Khởi Kỳ! Quan Khởi Kỳ em ra đây cho anh!”
Lúc này, có lẽ Quan Khởi Kỳ đã nghe thấy tiếng gọi, vừa cầm máy sấy, vừa nhấc quần áo của Tô Lam, sợ hãi nhanh chóng bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Thấy Quan Triều Viễn đang đứng ở giữa nhà, Quan Khởi Kỳ khiếp sợ, sau đó đưa đồ trong tay cho Tô Lam đứng bên cạnh nói: “Đồ của cô khô rồi này, đi thay đi.”
Tô Lam hiền lành nhận lấy đồ từ trong tay của Quan Khởi Kỳ, mặc dù ngoài mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn hơi chột dạ, bởi vì Quan Triều Viễn chính là một con thú hoang, chẳng biết được khi nào thì anh nổi điên, hôm nay vẻ mặt của anh thật sự giống như đã cách nổi điên không còn xa nữa.
Chỉ với một lời nói đơn giản và một hành động nhận quần áo mà đã trực tiếp khiến cho lửa giận của Quan Triều Viễn bùng nổ!
“Anh họ, sao anh lại đến đây?” Quan Khởi Kỳ theo sau mỉm cười chào hỏi Quan Triều Viễn.
Nghe thấy tiếng anh họ này, Tô Lam dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm hai người bọn họ, thì ra bọn họ có quan hệ anh em họ?
Thảo nào cả hai đều họ Quan, hơn nữa hình như bề ngoài cũng hơi giống nhau, lúc nhìn thấy bộ dạng tùy tiện của Quan Triều Viễn ở phòng làm việc của Quan Khởi Kỳ thì cô nên nghĩ đến quan hệ giữa hai người bọn họ là không bình thường.
Tô Lam tức thì rơi vào mơ hồ, cô nghĩ trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi Quan Triều Viễn, chẳng ngờ được ông chủ bây giờ của cô lại là em họ của Quan Triều Viễn, quả thật khiến cô chán nản không thôi.
Khuôn mặt tươi cười của Quan Khởi Kỳ không hề làm cho Quan Triều Viễn bớt giận, ngược lại anh còn tiền lên, vươn tay nắm lấy cổ áo ngủ của Quan Khởi Kỳ, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Xem chuyện tốt mà em đã làm đi!”
“Em… Em làm gì rồi?” Quan Khởi Kỳ ngơ ngác.
Trong lòng Tô Lam hiểu rõ là chuyện gì, đầu nhất thời phình lớn ra, cúi đầu tự sờ đầu mình, không biết nên tiến lên khuyên ngăn hay là cứ đứng bên cạnh thờ ơ mà nhìn.
“Em…” Quan Triều Viễn nhìn Quan Khởi Kỳ lúng túng, lại ngước mắt nhìn sang Tô Lam đứng bên cạnh, rốt cuộc cứng họng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể tức giận chỉ vào bọn họ: “Hai người làm loạn quan hệ nam nữ, không biết xấu hổ!”
Dứt lời, anh ném túi nhựa trong tay lên sô pha, quay đầu đi về phía cửa.
Cửa lớn bị đóng sầm lại, trong lòng Tô Lam rung lên!
Quan Khởi Kỳ lại nói với cái cửa: “Chẳng biết hôm nay lên cơn gì nữa đây?”
“Anh ta là anh họ của anh sao?” Tô Lam vẫn nhịn không được muốn xác nhận lại.
“Đúng vậy.” Qua Khởi Kỳ gật đầu, sau đó cầm túi nhựa hồi nãy bị Quan Triều Viễn ném lên sô pha lên, chỉ thấy bên trong có mấy hộp thuốc, đều là thuốc cảm sốt. “Tối qua sau khi tôi đưa cô về nhà thì nhận được điện thoại của anh ấy, có thể là anh ấy một mình nhàm chán nên hẹn tôi đi uống rượu, uống giữa chừng thì tôi thấy đau đầu khó chịu nên về trước, xem ra hôm nay anh ấy đến để đưa thuốc cho tôi, nhưng mà không ngờ đụng phải cô ở đây, có lẽ đã hiểu lầm rồi!” Quan Khởi Kỳ buồn cười nói.
“Vậy anh có muốn giải thích một chút với anh ta không?” Mặc dù Tô Lam đã không còn để ý đến cảm giác của Quan Triều Viễn, nhưng cô cũng không muốn bị người ta hiểu lầm mình là loại đàn bà không biết ý tứ chừng mực.
Quan Khởi Kỳ lại cười: “Mấy ngày nữa có cơ hội thì giải thích sau đi, đợt trước anh ấy gặp trắc trở trong chuyện tình cảm thì càng thêm buồn vui thất thường.” Nghe đến câu này, Tô Lam hơi sửng sốt, không biết chuyện tình cảm gặp trắc trở mà Quan Khởi Kỳ nói đến này là đến từ cô hay là Phương Ngọc Hoan?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]