🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Không phải chứ? Đây không phải là tạo cơ hội cho các cậu ư?” Kiều Tâm nở nụ cười xem kịch vui.

“Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy? Mau cầm điện thoại của cậu tới đây.” Tô Lam đưa tay về phía Kiều Tâm.

Kiều Tâm lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhưng không đưa qua cho cô ngay mà xoay cổ tay một cái hỏi: “Cậu định gọi điện thoại cho ông chủ à?”

“Đương nhiên là tớ phải gọi cho anh ấy rồi, điện thoại của tớ còn ở chỗ anh ấy, nhất định anh ấy không liên lạc được với tớ!” Tô Lam trả lời.

“Vậy cậu phải gọi cho cẩn thận đó.” Kiều Tâm nhét điện thoại vào tay Tô Lam

“Ý gì đây?” Tô Lam nghi ngờ hỏi.

“Cậu ngốc à, bây giờ cũng sắp mười giờ rồi, cậu gọi điện thoại đừng để vợ hay bạn gái người ta hiểu lầm cậu, lúc đó người ta sẽ nói cậu là kẻ thứ ba đó!” Kiều Tâm cười nói.

Nghe vậy, Tô Lam quả thật hơi do dự.

Tuy cô có thể chắc chắn Quan Khởi Kỳ chưa có vợ, nhưng lại không biết được anh ấy có đang sống thử cùng bạn gái hay không.

Song cô cũng không dám khẳng định điện thoại ở chỗ Quan Khởi Kỳ, sau khi suy nghĩ một lúc cô vẫn quyết định bấm dãy số của mình, cô gọi vào điện thoại mình, có lẽ sẽ chẳng gây ra hiểu lầm gì đâu.

Reng reng… Reng reng…

Tiếng chuông vang lên rất lâu nhưng đầu dây bên kia không có ai nhấc máy.

Tô Lam không khỏi cảm thấy lo sợ, chẳng lẽ điện thoại không rơi trên xe của Quan Khởi Kỳ ư? Nếu như làm mất ở bên ngoài thì thảm rồi, nhất định sẽ không tìm lại được.

Tô Lam bấm gọi mấy lần, đến lúc cô sắp bỏ cuộc thì điện thoại cuối cùng cũng được kết nối!

“A lô?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh khàn khàn yếu ớt.

Nghe giọng nói này, Tô Lam có thể nhận ra đó là Quan Khởi Kỳ. “Luật sư Quan, anh sao vậy?”

“Tôi… Bị sốt.” Giọng của Quan Khởi Kỳ rất khó nghe.

“Anh không uống thuốc hạ sốt à?” Tô Lam vội vàng hỏi, nghe có vẻ anh ấy đang rất khó chịu.

“Ở nhà… Không có.” Đối phương khó khăn trả lời.

Tô Lam hơi ngạc nhiên, tiếp tục hỏi: “Trong nhà chỉ có một mình anh thôi à?”

“Ừ.” Đầu dây bên kia ậm ừ một tiếng thật dài rồi không nói gì nữa.

Tô Lam nhất thời cảm thấy nóng lòng, nói: “Gửi định vị nhà của anh qua cho tôi, tôi mang thuốc hạ sốt qua cho anh!”

“Không… Không cần đâu…” Quan Khởi Kỳ mơ hồ từ chối.

“Cứ sốt như vậy anh sẽ không xong đâu, nhanh gửi địa chỉ của anh qua đây!” Lúc này Tô Lam chuyển sang nói với giọng điệu ra lệnh.

“Được…” Đại khái là do Quan Khởi Kỳ quá khó chịu, cần thuốc hạ sốt cho nên nhanh chóng gửi địa chỉ sang.

“Một lát nữa tôi gõ cửa anh nhất định phải mở đó nha!” Tô Lam nói lớn vào điện thoại sau đó cúp máy.

Kế đến Tô Lam thay quần áo và mang giày vào.

“Cậu thật sự muốn đi à?” Kiều Tâm sốt ruột hỏi.

“Bây giờ anh ấy đang sốt, nhà không có ai, cũng không có thuốc, tớ không đến đưa thuốc nói không chừng anh ấy sẽ xảy ra chuyện.” Tô Lam cau mày nói.

“Nhưng đã trễ thế này rồi, hơn nữa bên ngoài còn mưa lớn, cậu cũng không có xe!” Kiều Tâm lo lắng nhìn con đường tối đen bên ngoài.

“Chồng của bà chủ siêu thị ở phía dưới có chạy xe thuê, tớ xuống nhờ ông ấy chở đi một chuyến là được.” Tô Lam cầm lấy thuốc hạ sốt, thuốc cảm và thuốc dạ dày dự trữ trong nhà rồi chuẩn bị ra ngoài.

“Tớ đi cùng cậu, đàn bà con gái đi một mình sao được?” Kiều Tâm ngăn Tô Lam lại, vươn tay muốn lấy quần áo.

“Không được, gần đây cậu thường xuyên phải tăng ca, lượng công việc rất nhiều, cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, tớ không biết mấy giờ mới về được, đến nơi sẽ gọi về báo bình an cho cậu!” Nói xong, Tô Lam đẩy Kiều Tâm vào nhà, tự mình cầm dù bước ra ngoài.

Bất chấp mưa to như thác đổ, cuối cùng Tô Lam cũng thuyết phục được bà chủ ở dưới lầu để chồng bà ấy đưa cô đi nhờ một chuyến.

Khi Tô Lam đến trước cửa nhà của Quan Khởi Kỳ, cơ bản đã ướt thành chuột lột, bởi vì mưa quá lớn, một cây dù không thể che đậy được gì.

Đinh đông…

Tô Lam không ngừng bấm chuông cửa, cuối cùng cũng có thể làm cho người đang sốt đến mơ hồ như Quan Khởi Kỳ bừng tỉnh.

“Cô… Đến rồi?” Sau khi mở cửa ra, Quan Khởi Kỳ đứng tựa vào tường không nhúc nhích.

Thấy vậy, Tô Lam vội vàng đỡ anh ấy lên giường, sờ lên trán anh ấy, thật sự rất nóng, cô lấy nhiệt kế, kết quả hơn ba mươi chín độ, định cho anh ấy uống thuốc hạ sốt thì phát hiện trong nhà không có nước ấm.

Tô Lam vào bếp đun một ấm nước nóng, sau đó thay nước lạnh cho Quan Khởi Kỳ uống thuốc hạ sốt, lại vén kín chăn để anh ấy ra mồ hôi…

Bận bịu một hồi, cả người Tô Lam cũng toát hết mồ hôi.

Cúi đầu nhìn xuống thấy quần áo trên người vẫn còn ướt, không còn cách nào khác, mặc dù nam nữ có sự khác biệt, nhưng bây giờ Quan Khởi Kỳ chẳng khác gì người chết, cô đành mượn tạm nhà vệ sinh của anh ấy để đi tắm.

Tất nhiên Tô Lam đã kiểm tra căn nhà này, không phát hiện thấy dấu vết của phụ nữ, nếu không chờ tí nữa bạn gái của người ta xuất hiện cô sẽ không biết nên nói thế nào.

Dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng tắm, quả thật không có quần áo để thay, chỉ có thể mượn tạm áo sơ mi của Quan Khởi Kỳ.

Nhìn Quan Khởi Kỳ đang ngủ còn nhíu mày, cô sờ trán anh ấy, vẫn còn rất nóng, nhưng đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Tô Lam nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là rạng sáng, cô có muốn về cũng không bắt được xe, bên ngoài trời vẫn còn mưa, hơn nữa để Quan Khởi Kỳ ở nhà một mình cô cũng không yên tâm, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì nguy to.

Vì vậy sau khi do dự, Tô Lam quyết định đêm nay ở lại đây.

Mặc dù còn có phòng ngủ thứ hai và phòng sách, nhưng không có sự cho phép của chủ nhà thì không thể ngủ trên giường người ta được, cô chỉ có thể nằm trên sô pha.

Sau khi lấy chăn và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên Tô Lam nhớ ra cô chưa gọi cho Kiều Tâm để báo bình an.

Vừa rồi cô tìm thấy điện thoại của mình trên bàn trà nhỏ, xem ra là Quan Khởi Kỳ đã lấy từ xe ra cho cô.

Tô Lam vội vàng bấm gọi cho Kiều Tâm, điện thoại vừa được kết nói, đầu dây bên kia đã làm ầm lên.

“Rốt cuộc cậu cũng biết gọi về rồi hả, cậu có biết tớ sắp báo cảnh sát luôn rồi không?”

“Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tớ bận quá nên quên mất.” Tô Lam nhẹ giọng nói.

Bên kia hơi dừng lại một chút, sau đó chuyển đề tài. “Không phải chỉ là uống thuốc hạ sốt thôi à? Cậu bận chuyện gì suốt hai tiếng? Khai thật đi, vừa rồi cậu bận gì?”

Lại nghe Kiều Tâm nói đùa, Tô Lam tức giận đáp: “Tớ thì bận chuyện gì được? Bên ngoài mưa lớn như vậy, quần áo tớ ướt hết, vừa nãy phải vọt vào phòng tắm.”

Nào ngờ đâu Kiều Tâm nghe đến đây thì bật cười khúc khích. “Đi tắm xong rồi muốn làm chuyện gì cũng dễ dàng.”

“Cậu nghiêm túc một chút được không hả?” Tô Lam giận dữ hét lên.

“Nhưng mà tớ nói thật, đây là cơ hội tốt để câu đối phương, nếu cậu có hứng thú với ông chủ kia thì nhất định phải nắm bắt!” Cô ấy ngừng cười, chuyển sang giọng điệu nghiêm túc.

“Bỏ đi, cậu không đứng đắn chút nào cả, tớ ngủ đây, không nói chuyện với cậu nữa!” Tô Lam sầm mặt nói xong thì cúp điện thoại. Sau khi vào xác nhận Quan Khởi Kỳ không đá chăn ra cô mới quay lại ngủ trên ghế sô pha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.