🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau đó, lời nói của Ngải Liên khiến Tô Lam hơi ngạc nhiên: "Nhưng tổng giám đốc Quan thật sự rất quan tâm đến cô. Lúc đó, khi công nhân vận chuyển gọi điện thoại đến chỗ anh ấy, anh ấy lập tức gọi điện bảo tôi đến bệnh viện. Anh ấy cũng lên chuyến bay sớm nhất trở về Giang Châu, tối qua gần như ngồi trong phòng bệnh của cô cả đêm, ngay cả nước cũng không uống."

“Cái gì?” Tô Lam khiêp sợ há hốc miệng, mắt nhìn chằm chằm Ngải Liên.

Giờ nghĩ lại, quả thật vừa rồi trong mắt Quan Triều Viễn có tia máu đỏ, nhìn sắc trời bên ngoài thì có vẻ bây giờ đã là sáng sớm, vậy thì cô đã ngủ được một ngày một đêm rồi.

“Cô không biết lúc nãy khi cô tiếp nhận kiểm tra, tổng giám đốc Quan đã căng thẳng như thế nào đâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy căng thẳng như vậy.” Ánh mắt Ngải Liên bắn ra sự ngưỡng mộ.

“Nếu anh ấy đã lo lắng cho tôi đến vậy thì tại sao lúc tôi vừa tỉnh dậy lại hung dữ với tôi như thế?” Tô Lam bỗng giống như một đứa trẻ, bĩu môi giận dỗi, giống hệt lúc tức giận ở nơi làm việc.

“Đấy tất nhiên là vì thương cho roi cho vọt rồi, tống giám đốc Quan quá quan tâm đến cô, vì vậy mới không nhịn được mà nổi giận với cô.” Ngải Liên cười nói.

Nghe đến đây, Tô Lam lập tức tự kéo bản thân trở về thực tại, Ngải Liên là cấp dưới của Quan Triều Viễn, tất nhiên sẽ nói hộ anh. Cho dù anh sai cũng có thể nói thành đúng, nhưng thực sự tâm trạng hôm nay của cô khá tốt, cô kéo chăn, lúc nằm xuống trên mặt vẫn nở nụ cười.

Tô Lam nằm viện ba ngày, Quan Triều Viễn nhờ Ngải Liên làm thủ tục xuất viện cho cô, cô nằm nhiều đến nỗi suýt mốc cả người. Trong trí nhớ của cô, đây là lần cô nằm viện lâu nhất.

Ngày xuất viện, Quan Triều Viễn đích thân tới, anh và Tô Lam sánh bước ra khỏi phòng bệnh, theo sau là Lâm Minh đang cầm đồ dùng hàng ngày của Tô Lam.

Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn một cái, giọng nói mang theo vẻ hờn dỗi: "Anh tới đón tôi xuất viện thì không thể thay một bộ đồ sáng sủa hơn sao? Ngày nào cũng mặc như con quạ đen vậy."

Quan Triều cúi đầu nhìn bộ âu phục màu đen trên người, cứng ngắc nói: "Từ lúc học cấp hai tôi đã không mặc đồ có màu khác trừ màu trắng và đen."

“Không mặc thì không thể thử sao?” Tô Lam không nhịn được nói.

“Tôi đã quen rồi.” Quan Triều Viễn đáp.

“Sao anh lại cứng đầu như vậy chứ? Không thử thì sao biết được kết quả sẽ như thế nào?” Tô Lam thuyết phục anh.

Quan Triều Viễn thẳng thắn nói: "Không cần cố thay đổi tôi, chuyện này không có ý nghĩa gì với cô hết."

Nói xong, anh đi về phía xe, mở cửa ngồi vào.

Tô Thanh không khỏi tức giận, không phải cô chỉ gợi ý rằng anh nên thử quần áo màu khác thôi sao? Chuyện này đáng để anh phản ứng đến như vậy không? Cô còn tranh thủ mấy ngày anh đi vắng mua cho anh mấy bộ quần áo không phải màu trắng đen, xem ra số tiền đó công cốc thật rồi. Nhưng cô cũng không cảm thấy tiếc tiền, dù sao cô cũng quẹt thẻ của anh, lỗ cũng không phải cô lỗ!

Cuối cùng, Lâm Minh mở cửa xe cho Tô Lam, Tô Lam ngồi vào xe xong, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn. Cô cũng cố ý không nhìn anh, suốt dọc đường, trong xe không có ai lên tiếng.

Vừa bước vào nhà, một người phụ nữ trung niên chừng năm mươi tuổi, ăn mặc gọn gàng đi tới, tươi cười nói: "Cậu chủ, mợ chủ, hai người về rồi à? Cơm đã chuẩn bị xong, tất cả đều là những món mà cậu chủ thích, ồ, còn có cả món mợ chủ thích nữa."

Tô Thanh nhìn kỹ người trước mặt, xác nhận rằng cô chưa từng gặp bà ấy, sau đó, cô nghi ngờ nhìn Quan Triều Viễn.

Nhưng Quan Triều Viễn không hề cho cô câu trả lời mà vừa thay dép vừa nói: "Chuẩn bị ăn cơm đi, buổi chiều cháu còn có việc."

"Vâng.” Người phụ nữ nọ gật đầu, sau đó đi dọn cơm.

Tô Lam khó hiểu nghĩ: Nhìn cách ăn mặc và nói năng của dì đó thì chắc bà ấy là bảo mẫu, Quan Triều Viễn cũng khá biết nghĩ cho người khác đó chứ, biết cô phải nghỉ ngơi ở trên giường mấy hôm nên đã đến trung tâm giới thiệu tìm bảo mẫu để làm việc nhà.

Rất nhanh, Tô Lâm không còn tức giận nữa, bởi vì trong khoảng thời gian ở cùng Quan Triều Viễn, cô đã phát hiện: Tuy con người anh buồn vui thất thường, tính cách hơi xấu, nói chuyện không dễ nghe nhưng trong lòng vẫn rất ấm áp, thường hay quan tâm đến người khác. Chỉ là không biết nên thể hiện ra như thế nào mà thôi, tại sao cô phải tức giận với một con lừa chứ? Con lừa chả có phản ứng gì, nếu nổi giận với nó ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân.

Trên bàn có bốn món rau một món canh, sườn om, sứa ngâm giấm, khoai tây bào sợi ngâm giấm, trứng xào mướp và canh đậu phụ hải sản.

Món khoai tây bào sợi ngâm giấm là món Tô Lam thích ăn, sau khi chuyển tới đây cô đã làm món này mấy lần, lúc nãy bảo mẫu đã nói gì nhỉ? Có món cô thích ăn, món mà bà ấy nói là món khoai tây bào sợi ngâm giấm này sao? Sao bà ấy lại biết cô thích ăn khoai tây bào sợi ngâm giấm nhất vậy?

Lúc này, Tô Lam mới ngẩng đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn ở đối diện, chắc chắn là anh đã nói với bảo mẫu. Mặc dù kiểu người như anh không khiến người khác yêu thích, nhưng anh khá tỉ mỉ, cô không khỏi mỉm cười.

“Mẹ Trần, dì cũng ngồi xuống ăn đi.” Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn mẹ Trần đang đứng ở trước bàn một cái, nói.

“Cậu chủ, vậy là không có quy tắc.” Mẹ Trần cười nói.

Lúc này Tô Lam mới ngẩng đầu nhìn người được gọi là mẹ Trần, dường như hai người họ khá quen thân với nhau.

Quan Triều Viễn cau mày nói: "Đây không phải là ở tỉnh lị."

Nghe được câu này, Mẹ Trần gật đầu, ngồi ở một bên bưng bát cơm chậm rãi ăn. Nhưng bà ấy rất dè dặt, gần như không gắp đồ ăn, Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn lấy đĩa thức ăn, dồn không ít đồ ăn vào bát mẹ trần, có vẻ mẹ Trần vẫn còn rất sợ hãi.

Tô Lam còn đang nghi ngờ về mẹ Trần, Quan Triều Viễn đã ngẩng đầu lên nói: "Mẹ Trần là người làm lâu năm cho nhà tôi, từ nhỏ bà ấy đã chăm lo chuyện ăn uống, sinh hoạt của tôi. Bây giờ sức khỏe của cô không tốt, tôi cố tình dẫn bà ấy từ thành phố về đây để chăm sóc cho cô."

Nghe vậy, Tô Lam mới hiểu ra, chẳng trách Quan Triều viễn tôn trọng mẹ Trần như vậy, còn mẹ Trần lại rất dè dặt, hóa ra qua hệ giữa hai người họ là như vậy.

“Vậy sau này mẹ Trần vất vả rồi.” Tô Lam cười.

Thực ra trong lòng cô cảm thấy Quan Triều Viễn làm hơi quá, sức khỏe của cô vẫn khá tốt, không cần người giúp việc, nhưng dù sao cũng là quyết định của anh, cô cũng vui vẻ chấp nhận.

Lần này Quan Triều Viễn ăn rất thong thả, nhưng không ăn được nhiều thức ăn, Tô Lam không khỏi nhíu mày.

Tuy mấy lần trước anh ăn đồ do cô nấu cũng tao nhã như thế, nhưng ăn rất nhiều, sao lần này lại ăn ít như vậy? Mẹ Trần là người chăm sóc anh từ nhỏ, chắc hẳn phải biết khẩu vị của anh chứ.

Lúc này, mẹ Trần cau mày nói: "Cậu chủ, sao cậu vẫn ăn ít như vậy? Thảo nào mãi mà vẫn không béo lên được."

“Từ trước đến nay khẩu vị của cháu đều như thế này, cháu ăn no rồi.” Nói xong, Quan Triều Viễn đẩy bát cơm, đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Lam còn đang khó hiểu, mẹ Trần đã nói: "Từ nhỏ cậu chủ đã ăn rất ít."

Tô Lam không khỏi nhíu mày, anh ăn ít sao? Lần đầu tiên ăn đồ cô nấu anh đã ăn hết sạch mà? Chảng lẽ lần đó anh đã nhịn đói hai hôm nên mới như vậy?

“Mợ chủ, cháu ăn nhiều vào, bây giờ cháu là hai người rồi.” Mẹ Trần cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.