🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Sao cô không ăn?” Nhìn thấy Tô Lam nửa ngày rồi không động đũa, Quan Triều Viễn nghi ngờ nhìn cô.

“Ăn, ăn.” Tô Lam vội vàng gật đầu, động đũa gắp một miếng rau xanh bỏ vào trong miệng.

Nhưng những món chay này thực sự không no bụng được? Cô là động vật ăn thịt, không phải là Tiểu Long Nữ không dính khói lửa trần gian!

Mặc dù biết kẻ có tiền ăn cơm đi ngủ đều lắm quy tắc, nhưng Tô Lam vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Bình thường anh thích ăn chay à?”

Nghe vậy, Quan Triều Viễn cau mày: “Không phải cô nói là ngửi mùi dầu mỡ sẽ muốn nôn, muốn ăn thanh đạm hơn sao?”

“Tôi…” Cô cố ý nói cho người khác nghe có được hay không? Sao anh lại coi nó là thật?

Ding ding... Ding ding...

Đúng vào lúc này, đột nhiên điện thoại của Tô Lam vang lên.

Tô Lam lấy điện thoại di động ra, thấy Trịnh Hạo đang gọi tới, đầu tiên cô nhíu mày, sau đó cười nói với Quan Triều Viễn: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.”

"Có chuyện gì mà cần nói sau lưng vậy?" Tô Lam vừa mới bước ra một bước, đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của Quan Triều Viễn.

Tô Lam quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt anh không thay đổi nhìn qua đồ ăn trên bàn, cô có thể nghe thấy trong giọng nói của anh có vẻ không vui. Cô nghĩ thầm: Dù sao anh và Trịnh Hạo cũng không có chuyện bí mật gì, mình ra ngoài nghe điện thoại ngược lại giống như giấu đầu lòi đuôi, cho nên cô trực tiếp ấn nút trả lời.

"Tô Lam, sao cô còn chưa tới? Tôi đã gọi món cô yêu thích rồi." Ngay khi điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Trịnh Hạo từ đầu dây bên kia truyền tới.

Nghe vậy, trong lòng Tô Lam lập tức xẹt qua chút áy náy, sau đó cô vội vàng nói: “Thật xin lỗi, A Hạo, tôi tạm thời có việc, nên không đi được, không bằng anh tự ăn đi!”

“Tạm thời có chuyện gì sao? Có cần tôi giúp không?” Trịnh Hạo sợ Tô Lam gặp phiền phức gì đó, giọng điệu rất mạnh mẽ.

Tô Lam nhìn sắc mặt Quan Triều Viễn càng ngày càng không tốt của, lập tức cau mày từ chối nói: “Không cần, không cần, tôi…”

Lúc này, đột nhiên một bàn tay duỗi ra cướp lấy điện thoại di động của cô.

“Này…” Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn cầm lấy điện thoại di động rồi nói qua điện thoại: "Giáo sư Trịnh đúng không? Vợ tôi Tô Lam đang ăn cơ với rôi, hiện tại cô ấy đang mang thai, khẩu vị rất tệ. Tôi nghĩ anh không cần tốn nhiều công sức mời cô ấy ăn cơm. Đúng, cứ như vậy đi, hẹn gặp lại.”1

Tô Lam không biết Trịnh Hạo đã nói gì với Quan Triều Viễn, chỉ thấy anh nói thêm vài câu đã cúp điện thoại, rồi đưa tay ra trả điện thoại lại cho mình.

Nhìn nụ cười đắc ý nơi khóe miệng của anh, Tô Lam lập tức nổi trận lôi đình, trực tiếp hét lớn: “Quan Triều Viễn, anh có ý gì?”

Quan Triều Viễn lập tức thu hồi ý cười, vừa cúi đầu nghịch điện thoại của Tô Lam, vừa chém đinh chặt sắt mà nói: "Ý của tôi rất rõ ràng, tôi là chồng của cô, tên đó không biết không sao, tôi đã nói với anh ta rồi. Nếu sau này anh ta còn dám quấn lấy cô thì đừng trách tôi không khách sáo với anh ta!”

“Trịnh Hạo và tôi là bạn bè bình thường, anh như vậy quá không tôn trọng người ta!” Tô Lam đưa ra phản bác.

Lúc này, Quan Triều Viễn đặt điện thoại ở trước mặt Tô Lam, nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô nói từng câu từng chữ: “Tô Lam, thân phận hiện tại của cô chính là vợ tôi. Điều 6 trong bản thỏa thuận trước hôn nhân của chúng ta đã viết rất rõ ràng, cô không được tiếp xúc thân mật với bất kỳ người khác phái nào!"

“Tôi …” Tô Lam, người luôn luôn tranh cãi rất tốt lần này như bị nghẹn, một chữ cũng không nói ra được, chỉ có thể dùng đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm con người đáng ghét trước mắt.

Trái lại anh đã thuộc làu làu bản thỏa thuận trước hôn nhân, nhưng anh nói cũng không sai, đúng là cô đã phạm vào điều 6. Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cô vẫn chết sống không nhận, đây chính là tính cách của cô.

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn đứng lên, cúi đầu nhìn qua người trước mắt, giọng điệu hơi dịu đi một chút: “Buổi chiều tôi có cuộc họp, tôi đi trước, cô cứ từ từ mà dùng!”

Từ từ dùng cái rắm, hiện tại cô đã bị anh làm cho tức giận đến no bụng rồi!

Khi Tô Lam đang hung hăng liếc Quan Triều Viễn, vừa hay anh quay đầu lại, dọa cô sợ hãi nhanh chóng cúi đầu xuống. Cô cũng không biết cô không sợ trời không sợ đất, tại sao lại sợ Quan Triều Viễn?

Quan Triều Viễn đã nhìn thấu ánh mắt của cô, khóe miệng giật giật nói: “Sau này mỗi buổi trưa cô hãy đến đây ăn cơm.”

“Tại sao tôi phải lại nghe lời anh?” Ngay lúc Quan Triều Viễn quay người muốn đi ra cửa, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói tức giận của Tô Lam.

“Bởi vì tôi là chồng của cô.” Nói xong, Quan Triều Viễn đi ra ngoài, nặng nề đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa làm tim Tô Lam nhảy lên một cái, cô có thể nghe ra dường như lời nói của anh trước khi rời đi mang theo cảm xúc.

Mang theo cảm xúc thì sao? Kệ đi, mặc dù đều là món ăn chay, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nhét đầy cái bao tử. Huống chi còn là đồ ăn ở khách sạn năm sao, cô không muốn lãng phí, dứt khoát cúi đầu bắt đầu ăn.

Sau khi cơm nước no nê, Tô Lam cầm lấy điện thoại di động của mình, muốn gọi cho Trịnh Hạo giải thích một chút, nhân tiện nói cho anh ta biết chuyện kết hôn, để sau này anh ta hết hi vọng với mình.

Nhưng mà, cô tìm cách nào cũng không tìm được số điện thoại của Trịnh Hạo, ngay lúc Tô Lam đang cuống cuồng, thì chợt nhớ ra vừa rồi Quan Triều Viễn cầm điện thoại di động của mình ấn nửa ngày. Lúc này cô mới nhận ra rằng anh đã xóa số của Trịnh Hạo trong điện thoại mình.

Nghĩ đến đây, Tô Lam rất tức giận! Quan Triều Viễn, không ngờ rằng là một người giả vờ giả vịt, nhỏ nhen như vậy. Được, như thế rất tốt, cô hoàn toàn không nhớ số điện thoại của Trịnh Hạo, xem ra sau này hẳn giải thích với anh ta sau.

Đang định rời khỏi danh bạ điện thoại, đột nhiên Tô Lam nhìn thấy trong điện thoại có thêm một lưu trữ, cột tên ghi là chồng. Cô không khỏi mở to hai mắt nhìn, trước giờ cô chưa từng lưu chữ này?

Nhìn dãy số điện thoại bên trong, Tô Lam mới hiểu ra, nhất định là vừa rồi Quan Triều Viễn lưu lại, bởi vì số điện thoại này là số của Quan Triều Viễn.

Đột nhiên hiện tại Tô Lam bị chọc cho giận quá mà cười lên! Tên Quan Triều Viễn này lớn như vậy rồi, sao lại đùa dai giống như trẻ con thế.

Trở lại phòng làm việc, Kiều Tâm đã đi ăn cơm về, nhìn thấy Tô Lam, cô ấy thấp giọng cười nói: “Đồ ăn của nhà tư bản chắc có thể so sánh với Mãn Hán toàn tịch nhỉ?”

Tô Lam trợn trắng mắt. “Thôi đi, toàn là thức ăn cho thỏ ăn.”

“Không thể nào? Bủn xỉn như vậy sao?” Kiều Tâm thấp giọng hô lên.

“Ừ!” Tô Lam nặng nề nói một câu.

Lúc này, tiếng giày cao gót thanh thúy truyền đến.

Khi Tô Lam và Kiều Tâm vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc ăn mặc gọn gàng xinh đẹp đi đến.

Nhìn thấy cô ta, Tô Lam khinh thường liếc mắt nhìn, sau đó xoay người trở về vị trí của mình.

Hồ Mỹ Ngọc cũng trợn mắt với Tô Lam, cầm lấy biên lai trên tay hỏi: “Kế toán nào chịu trách nhiệm báo cáo thu chi chi phí bảo hiểm? Tôi đến để thu tiền khoản đó.”

“Đây này!” Kiều Tâm giơ tay lên, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.

Hồ Mỹ Ngọc đặt biên lai trước mặt Kiều Tâm, trên mặt lộ ra một nụ cười, điệu đà nói: “Thưa cô, hôm nay tôi đến đây để thu nợ, phiền cô làm một chút!”

Kiều Tâm nhìn lướt qua những biên lai kia, nói: “Xin lỗi, những biên lai này của cô không phù hợp với quy định.”

“Tại sao lại không phù hợp với quy định? Những hóa đơn này là tổng giám đốc Quan của các cô vừa mới ký, chẳng lẽ các cô cũng không nhận ra chữ của tổng giám đốc Quan hay sao?” Giọng nói của Hồ Mỹ Ngọc đầy bén nhọn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.