Thời Du Huyên không làm khó bà ta nữa, nợ nần giữa hai người cũng không chỉ tính trong thời gian này, tương lai còn dài.
Đèn báo trên phòng phẫu thuật đã tắt.
Bác sĩ đi ra, tháo khẩu trang xuống nói với Giang Nhã Đan: "Bệnh nhân đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, giữ được mạng sống, nhưng mà..."
"Nhưng mà làm sao? Bác sĩ, anh phải cứu con gái tôi, nhất định phải cứu con gái của tôi!" Tâm trạng Giang Nhã Đan rất kích động, nắm tay bác sĩ vừa gào vừa hét, ở bên ranh giới sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nếu không phải vừa rồi bà ta ầm ĩ lên như vậy, lúc này nhất định Thời Du Huyên sẽ đi qua an ủi bà ta, nghĩ cách giúp bà ta.
Nhưng bây giờ chưa nói đến việc cô không muốn, dù có sẵn lòng thì Thịnh Hàn Ngọc cũng không để cố xen vào việc của người khác.
"Người nhà bình tĩnh lại đã, cứ bình tĩnh đã."
Bác sĩ nói với Giang Nhã Đan, nồng độ axit sunfuric quá cao, tay phải của Thời Vũ Kha gần như sẽ tàn phế.
Vì có tay che chắn nên dù má phải và mắt bị thương nhưng không quá nghiêm trọng, đây cũng coi như trong cái rủi có cái may!
Giang Nhã Đan không thể chấp nhận "may mắn" này, sau khi Thời Vũ Kha tỉnh lại càng không thể chấp nhận.
"A!"
"Aaa!"
"Aaaaa!"
Thời Vũ Kha gào thét khàn cả giọng, gần như rơi vào điên cuồng!
Mặc dù trên đầu và trên tay quấn băng vải rất dày không thể nhìn thấy tình trạng thương tổn, nhưng cô ta tin chắc khuôn mặt mình đã bị hủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481811/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.