Nếu ánh mắt có thể giết được người, Giang Nhã Đan đã chết dưới ánh mắt sắc bén của Thịnh Hàn Ngọc mấy trăm lần rồi.
Chẳng qua anh không thể trực tiếp mắng mỏ một người phụ nữ lớn tuổi được, vì vậy một tràng lửa giận đều trút lên người Giản Nghi Ninh.
Thịnh Hàn Ngọc quát lên với Giản Nghi Ninh: "Cậu rảnh rỗi không có chuyện gì hay là ngứa mắt vì Huyên Huyên sống quá tốt hả? Chuyện vớ vẩn như vậy tìm Huyên Huyên làm gì? Dù người phụ nữ bên trong có chết thì cũng là cô ta tự chuốc vạ vào thân, đáng đời! Sau này cậu còn nói chuyện rách nát của cô ta cho Huyền Huyên nữa, cậu không xong với tôi đâu."
Giản Nghi Ninh đã sớm hối hận rồi. Quan hệ giữa Thời Vũ Kha và Ảnh Tử trong khoảng thời gian này khá ổn, cô ta xảy ra chuyện như vậy cho nên anh ấy mới liên lạc cho Ảnh Tử, chỉ nghĩ hai người là chị em gái chứ không nghĩ quá nhiều.
Từ trước đến nay anh ấy chưa từng tiếp xúc với Giang Nhã Đan, không hề biết bà ta nhìn thấy Ảnh Tử đã lập tức vu khống cho cô là hung thủ.
Vì vậy nên khi bị Thịnh Hàn Ngọc quát, anh ấy cũng không nói câu nào, chỉ cúi đầu giống như một đứa bé to xác làm sai chuyện.
Thời Du Huyên không nhìn nổi nữa, vốn cũng đâu phải chuyện liên quan đến Giản Nghi Ninh, cô biết Giản Nghi Ninh báo cho cô cũng chỉ vì lòng tốt mà thôi.
Nhưng không thể an ủi anh ấy trước mặt Thịnh Hàn Ngọc, càng không thể giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481810/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.