Có cùng một ý tưởng với cô ta còn có một người khác nấp phía sau vườn hoa trong tiểu khu.
Ánh mắt ghen ghét như chỉ hận không thể khoét một cái hố to trên mặt Thời Du Huyên. Chẳng qua bây giờ không phải thời gian thích hợp, cô ta phải đợi tất cả những kẻ đã hại mình trước đây nhận lấy sự trừng phạt thích đáng, sau đó sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình!
Con người và của cải, kể cả có thuộc về cô ta hay không thì đều phải lấy về tay, cho dù một thứ cũng không thể thiếu.
…
Cuối cùng Thịnh Hàn Ngọc đã giải thích rõ với Thời Du Huyên.
Thật ra mọi chuyện rất đơn giản, chỉ cần phát lại chương trình trên TV và cho cô xem nội dung bị xóa nhầm trên WeChat là được rồi!
Đôi mắt của Thời Du Huyên sáng lên, dù trong lòng đã rất thỏa mãn nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ nhấn mạnh một lần nữa: “Thật sao? Anh không gạt em đó chứ?”
“Nói dối là chó con.”
“Phụt…”
Cô không khỏi bật cười, châm chọc nói: “Anh cũng đâu sợ làm chó con. Chẳng phải vừa rồi anh đã làm một lần rồi đó sao.”
Thời Du Huyên đang ám chỉ việc anh không đến cục dân chính, nhưng Thịnh Hàn Ngọc lắc đầu: “Không, chuyện vừa rồi không tính. Đó là do em nói, anh còn chưa đồng ý mà.”
Chỉ cần anh không đồng ý thì sẽ không được tính.
Thời Du Huyên phồng má, một tay chống nạnh một tay nhéo nhéo mặt anh, tỏ vẻ tức giận nói: “Anh thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481796/chuong-315.html