“Con biết rồi.”
Thời Du Huyên nhoẻn miệng cười, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Thời Vũ Kha muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn không dám, người phụ nữ đó không phải có một mình, mà bên cạnh còn dẫn theo bốn tên vệ sĩ, một đám hung thần ác sát, tỏ vẻ người sống chớ lại gần.
Cô ta trông mong Thời Du Huyên đi xa, lúc này mới trở về oán trách bố mình: “Bố cũng thật là, con đã nói với bố mấy lần rồi mà bố không để trong lòng, cứ để cô ta đi như vậy sao?”
Thời Vũ Thành cúi đầu xuống: “Không cho đi thì con muốn như thế nào? Tiền mà em gái con kiếm được giống như chơi trò thu thập lá phiếu sao?
Đó là trò chơi hai chị em chơi từ nhỏ đến lớn, lúc ấy Thời Vũ Kha vui mừng như thế nào thì bây giờ ảo não như thế đó.
Hai ngay nay cô ta mới nhận ra, thật ra cô ta vẫn luôn để tâm đến Thời Du Huyên, tham lam con số nhỏ bên ngoài đúng là có hai, nhưng thật ra thì là hại chính bản thân mình.
Tích tiểu thành đại, giả ngu giả ngơ mới là người thắng lớn nhất.
Cô ta dậm chân làm nũng với bố: “Ôi chao bố, mấy chuyện lúc nhỏ sao bố lại nhớ rõ như thế? Sau này bố đừng nhắc đến mấy chuyện kia. Nhất là đừng nhắc đến chuyện ngốc nghếch… trước mặt em gái.”
Thời Vũ Kha quấn lấy bố, để ông ấy nói tốt cho cô ta trước mặt em gái, cứu chữa quan hệ chị em… Năn nỉ ỉ ôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481647/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.