Thời Du Huyên muốn phản đối đã không còn kịp rồi, hai người đứng ở trong phòng bệnh, Thời Vũ Thành không dám tin trợn mắt nhìn cô, rồi kích động đến mức mấp máy môi: “Huyên, Huyên Huyên, là con sao?”
Ông ấy muốn xuống giường đi về phía con gái, rồi lại quên trên tay vẫn còn truyền nữa, vì xuống giường quá mạnh làm cho kim tiêm rơi ra nhưng lại không hề phát hiện.
“Là con sao Huyên Huyên? Không phải bố đang nằm mơ chứ? Là con thật sao?”
Thời Vũ Thành có cảm giác như đang nằm mơ, rồi cảm thấy như con gái chưa từng rời khỏi mình, ông ấy run rẩy ôm lấy bả vai con gái, đánh giá cô nhưng nước mắt lại không ngừng rơi!
“Bố.”
Thời Du Huyên nhào vào trong lòng ngực bố, vừa khóc vừa nói: “Là con, là con bố ơi, con là Huyên Huyên này… Xin lỗi bố, đã làm bố lo lắng cho con…”
Bây giờ cô đã biết rõ vì sao Thịnh Hàn Ngọc lại kéo cô đi vào mà không cho cô thời gian suy nghĩ.
Thật ra lúc cô ở nhà đã suy nghĩ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa quyết định phải giải thích với bố như thế nào, là tiếp tục giả ngốc hay nói hết mọi chuyện cho ông ấy.
Tiếp tục giả ngốc thì sẽ không thích hợp, nhưng nếu bố hỏi cô vì sao phải giả ngốc?
Lại còn giả vờ nhiều năm như vậy, vậy thì cô phải giải thích thế nào đây?
Thời Du Huyên rất lương thiện, người hạ cô không muốn cho cô được sống tốt, nhưng cô cũng không muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481646/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.