Bà ta cảm thấy con trai sắp xếp chỗ ở cho bọn họ là còn nhớ tình mẹ con, bà ta là mẹ của Thịnh Hàn Ngọc, có một người con trai ưu tú như thế không dựa vào, mà phải một mình sống ở bên ngoài là không được.
Ở riêng thì không ai ức hiếp bà ta, nhưng mà bà ta cũng không thể tỏ vẻ bà cả nhà họ Thịnh được!
Ở chung cư có ai biết bà ta là mẹ của Thịnh Hàn Ngọc, là mẹ của chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thịnh, là thành viên hội đồng quản trị của Thịnh Thị?
Mấy thứ này đều là hào quang, đều là vẻ hào nhoáng của tư bản, là thứ mà Vương Dĩnh Chi coi như quan trọng nhất.
Bà ta vẫn là muốn sống cùng con trai, biệt thự nhiều phòng như vậy cũng không phải không có chỗ ở.
Vì thế bà ta dụ dỗ chồng đến cùng với bà, sau đó cầu xin con trai nói vài lời hay, người một nhà vẫn nên sống cùng nhau.
Không phải khi ông cụ còn sống vẫn luôn nói nhà cửa yên ấm thì mọi chuyện mới tốt lành sao.
Thịnh Giang không đồng ý, càng không có mặt mũi đến đây cầu xin con trai, vì thế chỉ có một mình bà ta đến
Đến đây thì quả nhiên là giống như Thịnh Giang đã nói, khi con trai nhìn thấy bà ta thì không có vẻ mặt tốt, dù bà ta khuyên can nói lời hay hay là nói nhẫn tâm cũng đều vô dụng.
Ngay khi Vương Dĩnh Chi không còn cách nào, chuẩn bị ra về thì… Thời Du Huyên xuất hiện!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481642/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.