Thời Du Huyên thừa cơ yêu cầu cởi dây trói trên người, trói quá chặt rất khó chịu, máu trong người dường như bị đông cứng lại không hoạt động được.
Người đàn ông kia thoải mái đáp ứng yêu cầu của cô, dù sao bên này rất hoang vu, coi như thả ra cũng không sợ cô chạy đi!
Cởi dây xong, cô hoạt động hai cánh tay đau nhức một chút, lại đứng lên đi vài bước, mặc dù còn chưa hoàn toàn tự do, nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Trong thời gian này, người đàn ông kia không ngừng gọi điện thoại cho gã ta, đều bị gã tắt máy.
Gã ta còn chưa nghĩ ra được cụ thể muốn bao nhiêu tiền, làm sao trả Thời Du Huyên lại.
Thời Du Huyên nghĩ kế giúp gã ta, học dáng vẻ trên TV, để Thịnh Hàn Ngọc đưa tiền đến nơi chỉ định sau đó gã ta đi lấy.
Sau khi lấy xong, nói nơi cô bị giam cho Thịnh Hàn Ngọc, sau đó gã ta mang tiền rời đi, thì chẳng phải là vẹn cả đôi đường à?
“Được, cứ làm theo lời cô nói.”
Thời Du Huyên cân nhắc mọi chuyện cho tên lưu manh rất chu toàn, còn thuận tiện giải quyết hết những vấn đề khó cho gã ta, bây giờ gã ta không còn lo lắng gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng cầm tiền rồi cao chạy xa bay!
Gã ta muốn mang Thời Du Huyên đi, đổi một chỗ không có ai để giao dịch với Thịnh Hàn Ngọc, lúc hai người đang chuẩn bị rời đi thì Cao Lão Tam trở về.
“Lão đại, sao anh lại mở dây trói cho cô ta? Chẳng lẽ…” Cao Lão Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481626/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.