Tên lưu manh cao giọng, đồng thời trừng mắt một cách khó tin.
Cô gật đầu: “Không sai, tôi chính là Thời Du Huyên, không tin anh có thể lên mạng tra.”
Thông báo tìm người liên quan đến cô tràn ngập trên mạng, Thịnh Hàn Ngọc treo thưởng mười triệu tệ để tìm lại cô vợ ngốc bị mất tích, chuyện này không ai ở Giang Châu là không biết.
Căn bản không cần lên mạng tra, gã ta tin tưởng.
Ánh mắt gã ta bây giờ nhìn Thời Du Huyên hoàn toàn khác lúc nãy, đĩa bánh to như thế đột nhiên rơi trúng đầu gã ta, gã ta vẫn có chút không thể tin được, gã ta nghiêm túc quan sát tỉ mỉ Thời Du Huyên, ánh mắt ngập tràn tham lam, nhưng không phải kiểu tham lam của đàn ông nhìn phụ nữ, mà là loại tham lam khi nhìn thấy tiền vàng.
Cô cũng thoải mái nâng mặt lên cho gã ta nhìn.
Nhìn mười mấy giây, tên lưu manh lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm: “Ôi chao ôi, thật đúng là cô, cô bị Mặt Sẹo che giấu nhiều ngày như thế rồi?”
“Không thể nào, anh ta có mười triệu tệ không kiếm mà lại bảo tôi đem cô bán? Đây không phải là thiếu thông minh à…” Trăm mối không có cách giải, lại lầm bầm kể đầu đuôi ra.
Thế là Thời Du Huyên biết, người làm ngất mình là “Mặt Sẹo”, mà người đàn ông trước mặt này chỉ là tên buôn người, không tham dự vào chuyện bắt cóc mình.
Mặt nạ kia hẳn là cũng không phải gã ta bóc ra.
Thời Du Huyên nhanh chóng phân tích ra: Bọn cướp biết thân phận của mình, hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481625/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.