Cảnh cáo không được cho người bệnh chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lần này đã có một mạch máu rất nhỏ bị vỡ, bị xuất huyết não nhẹ.
Nếu như bị xuất huyết nhiều thì sợ là thần tiên cũng không cứu được.
Sáng sớm, trong phòng bệnh Thời Vũ Thành.
Bác sĩ đặc biệt sắp xếp cho Giang Nhã Đan và Thời Vũ Kha về nhà, Thời Du Huyên lại mặc đồ chăm sóc đặc biệt đi vào phòng bệnh, ngồi trước giường bệnh của bố.
Thật ra cô muốn hồi phục thân phận làm bố vui, nhưng có điều bác sĩ đã dặn dò lúc này không thể để người bệnh chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, quá buồn hoặc quá vui đều không có lợi cho bệnh tình, cho nên cô vẫn quyết định giả vờ làm người chăm sóc đặc biệt ở bên cạnh bố!
Giản Nghi Ninh bước vào đưa cho cô một túi thức ăn, bên trong có sữa bò nóng và hamburger: “Ăn một chút đi, đã mấy tiếng rồi cô chưa muốn một miếng nước nào, nếu vậy cô sẽ không chịu nổi đâu.”
“Tôi không đói bụng.”
Thời Du Huyên lắc đầu, cô thật sự không đói bụng.
Bố bị bệnh làm lòng cô nóng như lửa đốt, khi bố chưa tỉnh lại thì cô cũng không có lòng dạ mà ăn chút gì.
“Ăn nhiều hay ít gì cũng được, nhưng phải ăn một chút.”
Dưới sự kiên trì của Giản Nghi Ninh, Thời Du Huyên cố ép bản thân ăn xong, sau đó khi mặt trời mọc, cuối cùng Thời Vũ Thành đã tỉnh lại.
“Tiểu Ảnh?”
Thời Du Huyên kề sát lại nhỏ giọng nói: “Ông đã tỉnh rồi, muốn uống nước hay không?” Cô rót nửa ly nước ấm, sau đó dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481621/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.