“Cái gì, mẹ xin lỗi cô ta ư? Thịnh Dự Khải, con là con của mẹ hay là con của cô ta?” Bách Tuyết tức đến muốn nổ phổi luôn. Từ nhỏ Thịnh Dự Khải luôn nghe theo lời bà ta, đây là lần đầu tiên. Bách Tuyết quậy phá rất dũng, sau đó lại xin lỗi đương nhiên không giải quyết được gì, có điều Thịnh Dự Khải kéo Thời Vũ Kha về phòng, nói Vợ chồng phải ở cùng nhau, nếu như bà ta không đồng ý thì hai người sẽ dọn ra ra ngoài! Trận PK này, Thời Vũ Kha thắng. Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Tuyết thức dậy từ sớm đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, bà ta để nữ đầu bếp chuẩn bị bữa sáng phong phú sau đó ngồi chờ hai người từ trên lầu xuống, sáng nay bà ta tặng cho Thời Vũ Kha một khuôn mặt cười, sau đó chờ con trai đi làm thì lại xử lý cô ta. Có điều sau khi hai người cầm tay nhau xuống lầu, Thời Vũ Kha lại xin lỗi bà ta trước: “Mẹ, hôm qua là do con sai, di động không gọi được cũng không báo trước cho mẹ, làm mẹ lo lắng cho con, xin lỗi mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, tức giận không tốt cho sức khỏe.” Còn chưa chờ Bách Tuyết nói gì, Thịnh Dự Khải đã nói: “Mẹ, tụi con không ăn sáng ở nhà, hôm nay con dẫn Vũ Kha ra ngoài đi dạo “Con không đi làm sao?” Thịnh Dự Khải: “Hôm nay là cuối tuần, con được nghỉ ngơi.” Bạch Tuyết nhìn hai người cười ha ha đi ra ngoài, hận đến nghiến răng, vốn tưởng hôm nay sẽ xử lý Thời Vũ Kha sướng tay. Nhưng giờ thì hay lắm, công sức chuẩn bị từ sớm đều lãng phí. Vì thế cơn giận của bà ta rơi hết xuống người Vương Dĩnh Chi, bà ta gọi Vương Dĩnh Chị đến mắng chửi một trận, cuối cùng cơn giận trong lòng mới vơi bớt. Mấy ngày nay Vương Dĩnh Chi sống rất uất ức, luôn luôn cẩn thận cũng vô dụng, Bạch Tuyết không hài lòng là lấy bà ta ra làm chỗ trút giận, bà ta cũng không dám phản kháng. Bây giờ vô duyên vô cớ bị mắng một trận, sau đó trở về phòng tố khổ với Thịnh Giang: “Dựa vào đâu chứ? Đều là bà chủ nhà họ Thịnh, vì sao cô ta cứ mắng chửi tôi vậy?” “Hai ta ở nhà này không có một chút địa vị nào, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định tôi sẽ chết vì tức quá, ông cũng không thể không quan tâm, vừa thấy tôi bị ức hiếp thì đến cái rắm cũng không dám thả, đáng mặt đàn ông sao.” Thịnh Giang chỉ nghe, ngoại trừ thở ngắn than dài thì không ư hừ gì! Vợ bị em dâu ức hiếp, trong lòng ông ta cũng chỉ có thể nín thở nén giận, nhưng cũng chỉ dám nén giận chứ chẳng dám làm gì cả. Vương Dĩnh Chi càng nói thì càng cảm thấy tủi thân, bà ta không muốn sống tiếp những ngày như thế này nữa, bà ta muốn thay đổi. "Leng keng" "Leng keng" Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập. “Đến đây, lần nào cũng vứt đồ lung tung, cứ lần này thiếu đồ lần kia quên đồ..” Thời Du Huyên đắp mặt nạ đi ra mở cửa. Giản Nghi Ninh mới vừa đi, nhưng mà di động của anh ta vẫn còn nằm trên bàn trà. Cửa vừa mở ra, nhưng người đứng ngoài cửa lại là Thịnh Hàn Ngọc... “Rầm!” cửa bị đóng mạnh lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]