“Không thân, tôi đã nói là gặp mặt ở bệnh viện, cô ta tới tìm tôi.” Đầu óc của Ảnh Tử đảo quanh, muốn tìm một lý do để Thịnh Hàn Ngọc không nghi ngờ: “Nếu ngày đó người cô ta gặp không phải là cô, thì cô ta vẫn muốn hợp tác với cô.” Thịnh Hàn Ngọc vẫn giữ nguyên giọng điệu: “Ngày đó cô đến bệnh viện là để chăm sóc đặc biệt cho tổng giám đốc Thời, không phải để bàn chuyện hợp tác.” Trái tim Thời Du Huyên đập thình thịch” gần như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, cô cố giữ bình tĩnh, khống chế không cho bản thân được hoảng loạn. Cố sức dùng giọng điệu bình thản để nói chuyện với anh: “Tôi không hiểu anh đang nói gì cả, có bệnh à.” Cô đi ra ngoài, sau đó đóng cửa văn phòng lại “rầm” vang trời, có thể hiện mình đang bất mãn. Thịnh Hàn Ngọc gọi điện thoại cho cấp dưới: “Từ giờ trở đi anh theo dõi chủ tịch Ánh thật sát, đi với ai, gặp mặt ai anh đều phải báo lại cho tôi.” Cúp điện thoại, Thịnh Hàn Ngọc tựa lưng lên ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Tư liệu của Ánh Tử điều tra lần trước không có một chút vấn đề nào, quả hoàn hảo. Hoàn hảo đến mức cứ như là không phải thật! Anh nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Ảnh Tử, người này làm cho anh có cảm giác như là đã từng quen, ban đầu anh tưởng là Di Tâm, nhưng sau khi loại trừ khả năng không phải Di Tâm, anh đã không liên hệ người này với một người khác. Nhưng vào buổi tối mấy hôm trước, sau khi thấy cô ngồi xổm trong góc tường. Thịnh Hàn Ngọc dường như đã lập tức tỉnh táo lại! Ảnh Tử giống với Thời Du Huyên rất nhiều mặt, ngoại trừ diện mạo không giống, ngoại trừ không ngốc, thì những điểm tương tự khác quá nhiều... Vả lại, Thời Du Huyên khờ thật sao? Hai người đã từng sống chung với nhau không được mấy ngày, không phải khi đó anh không nghi ngờ cô giả vờ, có điều còn chưa điều tra sâu thêm, thì đã phát hiện và để theo dõi “Giản Di Tâm”, thì anh đã chuyển đến sống trong chung cư. Tuy rằng mấy ngày nay Thời Du Huyên luôn trốn Thịnh Hàn Ngọc, nhưng thật ra trong lòng anh cũng rất loạn, rất mâu thuẫn. Càng ngày càng nhiều chứng cứ cho thấy cứ như là “Giản Dị Tâm” không tồn tại! Cho dù anh không muốn thừa nhận đây là sự thật, nhưng dù luận chứng thế nào, thì dường như kết quả này đều chính xác. Ngộ nhỡ, nếu như sự thật giống như suy đoán của anh, vậy thì anh phải đối diện thế nào về quan hệ với “Ảnh Tử” đây? Chuyện này vẫn chưa được giải quyết ổn, còn rất nhiều vấn đề cần phải chứng thực, cho nên mấy ngày nay Thịnh Hàn Ngọc chỉ thử Ảnh Tử, có điều phản ứng của cô càng lúc càng khác thường. Càng khác thường thì càng chứng minh có vấn đề. Còn về Thời Vũ Kha... Không muốn nghĩ, nghĩ đến là thấy đầu đau! "Leng keng" "Leng keng" Chuông cửa vang lên, Giang Nhã Đan nhìn ra bên ngoài cửa, nhưng bà ta nhanh chóng chạy về: “Không xong rồi Vũ Thành, không xong rồi, Thịnh Hàn Ngọc tới.” Bà ta hoảng hốt lo sợ, gấp gáp đi qua đi lại trong phòng khách. “Mở cửa đi? Cậu ấy tới em sợ cái gì chứ?” Thời Vũ Thành bất mãn, càng khó hiểu. “Ôi chao, anh không biết.” Giang Nhã Đan muốn nói về chuyện xảy ra lúc trước trên mạng, nhưng lại nghĩ không thể nào nói rõ trong một hai câu, dù sao cũng là chuyện con gái mình gây ra, Thời Vũ Thành không biết nhưng mà bà ta biết rõ hết cả quá trình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]