“Mẹ, anh ta không nói thì mẹ nói, vì sao mọi người lại muốn làm như vậy?”
Thịnh Trạch Dung vẫn không buông tay: “Con không xen vào chuyện của người khác. Chúng ta đều là người nhà họ Thịnh, cần gì phân rõ trong ngoài? Ông nội nói rất đúng, nhà cửa yên ấm thì mọi sự mới tốt lành, không phải bình thường mọi người luôn tán đồng những lời này sao? Tại sao trong thời khắc quan trọng lại không như vậy? Con ở bên ngoài học hành, đương nhiên không học được tính xấu như thế, mà là không quen nhìn bố và anh hai bằng mặt không bằng lòng lời nói của ông, trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ khác.”
“Hẹp hòi, ích kỷ, ánh mắt thiển cận...”
Thịnh Dự Khải gầm lên: “Đủ rồi.” Sau đó ra lệnh cho thuộc hạ: “Trói cậu ba lại, đưa nó về phòng đi.”
“Anh dám?”
Thịnh Trạch Dung chưa nói xong, sau gáy đột nhiên bị đập mạnh một cái, rồi cả người cậu ta mềm như bông ngã oặt xuống đất.
Mười phút trôi qua.
Ảnh Tử nhìn Thịnh Hàn Ngọc nói: “Này, sao em ba của anh còn chưa ra nữa, cậu ta sẽ không bị Thịnh Dự Khải giam lỏng đó chứ?”
Cái miệng cô đúng là quạ đen, vừa nói đã trúng.
“Tôi thấy vẫn nên báo cảnh sát đi, nếu không chỉ bằng mấy người của chúng ta, nếu bọn họ muốn gây bất lợi cho chúng ta, sợ rằng có chết thế nào cũng chẳng ai hay biết.”
Ảnh Tử mới vừa lấy điện thoại ra, cửa lớn đã mở, một nhà ba người Thịnh Dự Khải từ bên trong bước ra.
“Trạch Dung đâu?” Thịnh Hàn Ngọc lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481569/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.