Kết quả Thịnh Dự Khải bị đánh càng thảm hại hơn, Bạch Tuyết thấy lời đe dọa không có tác dụng liền bắt đầu cầu xin nhưng càng nói Thịnh Dự Khải lại càng bị đánh nhiều hơn!
Trong khoảng thời gian này Bạch Tuyết và Thịnh Hải cũng không nhàn rỗi, lớn tiếng la hét ầm ĩ để cho người giúp việc gọi ông cụ đi ra chủ trì công đạo, làm chủ cho bọn họ.
Người giúp việc dường như không nghe thấy, lúc này không có ai xuất hiện, công cụ từ đầu đến cuối cũng không có bước ra!
Thịnh Dự Khải bị ném xuống đất như chó chết ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có.
Thịnh Hàn Ngọc đi đến trước mặt anh ta, cao ngạo nhìn xuống hỏi: "Thời Du Huyên đang ở đâu? Nói."
"Tôi, tôi không biết."
Thịnh Dự Khải cuối cùng cũng hiểu vì sao anh ta bị đánh, hóa ra là vì kẻ ngốc kia.
Thịnh Hàn Ngọc Xoay người, bỏ lại hai chữ với vệ sĩ: "Đưa đi."
Mạnh miệng cũng không sao, vậy thì cho người đưa đi, anh có rất nhiều biện pháp có thể khiến cho Thịnh Dự Khải phải mở miệng.
"Không được!" Bạch Tuyết gào khóc thảm thương.
Bà ta khóc nước mắt nước mũi lấm lem đầy trên mặt, vùng vẫy thoát khỏi đám vệ sĩ nhào vào chân Thịnh Hàn Ngọc rồi ôm lấy chân anh ta: "Cậu chủ Hàn Ngọc tôi van xin cậu, van xin cậu đừng đưa A Khải đi, nó dù sao cũng là em trai của cậu, cậu vì người ngoài mà làm tổn thương tình anh em như vậy không đáng."
"Cút ngay!"
Thịnh Hàn Ngọc nhấc chân đá Bách Tuyết ra xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi-roi/481511/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.