"Con..."
Cô ngập ngừng, muốn nói rời xa nhưng lòng cô không cho phép.
"Yêu anh ta rồi phải không"
Ông mỉm cười xoa đầu Thục Tâm.
"Ba à, không phải vậy"
Cô cúi đầu mặt đỏ ửng.
Căn phòng náo nhiệt đầy tiếng cười đùa, đầy sự ấm cúng.
Sau một tháng cắm rễ trong bệnh viện, cuối cùng cô cũng trở lại dinh thự. Giờ thì Thục Tâm cũng đã quen với cái cảnh một dàn các hầu nữ đứng xếp hàng cúi chào cô.
"Chị ơi nhà này đẹp vãi í"
Vân Nghiên chạy khắp căn dinh thự, thích thú.
"Vân Nghiên này mất hết thể diện rồi"
Vân Vân khẽ nhắc.
Trong dinh thự, ba mẹ của Thục Tâm và Dạ Thần Phong có mặt đầy đủ tại sảnh chính. Hết người này đến người nọ thi nhau tranh giành đứa bé. Cô bất lực ngồi trên ghế sofa, nhìn khung cảnh náo loạn lúc ấy.
Lần này quay trở lại dinh thự, cô là một bà mẹ hoàn toàn mới, căn nhà cũng được sửa sang lại rất nhiều.
Thục Tâm tiếp tục quay trở lại một cuộc sống bình thường chỉ là hơi vất vả hơn. Dạ Thần Phong thì trở thành một ông bố bỉm sữa chính hiệu.
------------
Ngày mồng ba tháng hai, Bắc Kinh, Trung Quốc.
Tính tới nay đã tròn một năm trời, một năm đầy vất vả, cô và hắn kết thúc hợp đồng, mỗi người đi một hướng. Cô quay trở lại thành phố Bắc Kinh, quê hương mình, một năm không gặp đúng là có thay đổi nhiều.
Thục Tâm tay bế một bé trai tầm 3 tháng tuổi bước vào căn nhà cũ, bố mẹ cô thấy vậy liền chạy ra bồng bế hộ. Một năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-la-do-bien-thai/1745219/chuong-44.html