"Chúc mừng chị nha, chị có chồng rồi sao không nói em biết" Thiên Tuyết vỗ vai cô.
"Chị..."
Cô bối rối, nửa muốn bỏ nửa không, phải làm gì đây.
"Ra ngoài đi" Hắn đưa mắt nhìn tên bác sĩ rồi quay sang Thiên Tuyết.
Nộ khí của hắn giảm xuống, căn phòng chỉ có hai người.
"Cô nghỉ ngơi ở đây vài ngày đi"
Hắn trầm xuống.
"Tôi không muốn có con..."
Đáy mắt cô rơm rớm nước mắt ngẩng đầu nhìn anh.
"Vậy nếu không cô có dám phá không?"
"Tôi..."
Cô chẳng còn hi vọng gì nữa, thanh xuân của cô sao có thể kết thúc nhanh tới vậy chứ. Đôi mắt cô đầy căm thù, sao có thể có con với người mình không yêu cơ chứ, ông trời có mắt không?
Mặt cô dần chuyển sang tím tái lao thẳng vào nhà vệ sinh, buồn nôn quá, cảm giác này thật khó chịu.
"Bác sĩ bảo cô cần nghỉ ngơi tại đây 1 tuần"
"Nhưng..."
Chả ai thích ở lại bệnh viện, cô cũng thế.
"Cô không có quyền phản đối, trong một tuần tới tôi cấm cô bước ra khỏi phòng một bước"
"Hả? Anh bị điên à? Tôi chỉ là hơi mệt thôi mà, nhất thiết vậy sao?"
Cô gắt giọng.
"Cô nói ai điên?"
Chết, người hắn nồng nặc mùi nộ khí, ánh mắt sắc lạnh chĩa thẳng vào cô.
"Tôi xin lỗi..."
Cô cúi gằm mặt, nếu không nhanh nhẹn hơn có lẽ cô và đứa bé cũng chẳng thể gặp nhau.
"..." Hắn trầm ngâm xoa nhẹ đầu cô sau đó rời đi.
Thục Tâm ngượng tới đỏ mặt cô sờ sờ tóc, hắn hôm nay dịu dàng tới khó cưỡng...
Hôm sau, khi tỉnh giấc, người đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-la-do-bien-thai/1745208/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.