"Alo..." giọng nói cô khe khẽ như sợ chết.
"CÔ ĐANG Ở ĐÂU?"
Hắn gào lên từ đầu dây bên kia.
"Anh bình tĩnh đã......"
"BÌNH TĨNH KIỂU GÌ ĐƯỢC, CÔ CÓ BIẾT TÔI LO LẮM KHÔNG?"
"Hả? chẳng phải tôi đã nói với mấy người hầu của anh rồi sao?"
"TÔI CHƯA CHO PHÉP"
Giọng hắn càng ngày càng khiến người khác sợ hãi run rẩy.
"Tôi đi còn cần sự cho phép của anh sao, Dạ Thần Phong, tôi không phải là một đứa trẻ, tôi có thể tự lo liệu"
"Cô tự lo liệu kiểu gì mà phải vào bệnh viện?"
CÁI GÌ? sao hắn biết cô đang ở bệnh viện? Hắn là ma hay quỷ vậy, cô lạnh cả sống lưng.
"Sao anh..." Cô toát cả mồi hôi, há mồm kinh ngạc.
"Không có sao siếc gì cả, xuống đây ngay cho tôi"
"Hả..xuống ..đâu cơ?"
"Tôi đang đứng đợi, nhanh tôi cho cô hai phút"
"Này! Tôi vừa bị tụt huyết áp, mới tỉnh dậy anh đã bắt tôi đi xuống, tôi còn đang phải truyền nước nữa, anh muốn thì tự mà lên, tôi không có hứng gặp anh"
"Vậy tôi lên"
giọng nói hắn vẫn vậy lạnh lùng không chút cảm xúc.
"cạch"
Thục Tâm chỉ biết cầu trời khấn phật, có lẽ cô sắp bị hắn mắng cho một trận tới điếc lỗ tai quá.
"Cô..."
giọng nói lạnh lùng pha chút tức giận của hắn bỗng vang ngay gần cô, Thục Tâm quay đầu, cô bắt gặp ánh mắt đầy sắc khí của hắn, lông mày hắn hơi nhíu lại.
Dạ Phong cầm tay cô lên, hắn ngắm nghía đôi tay ngọc ngà bị kim tiêm đâm vào để truyền nước, hắn bỗng nổi cơn điên, định giơ tay đập đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-la-do-bien-thai/1745196/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.