Huỳnh Thanh Hà nhìn trân trân những món ăn trên bàn, nói: "Có phải hơi nhiều rồi không?" 
Nghị Đình Quân nhíu chân mày: "Chưa hài lòng sao?" 
"Không không không, rất… rất hài lòng." 
Huỳnh Thanh Hà ngước nhìn gương mặt lạnh lùng, không một sắc thái biểu cảm kia. Nghị Đình Quân lại nói: "Ăn đi." 
"Không đợi Lý Kỳ Hân kia sao?" Huỳnh Thanh Hà ngơ ngác. 
"Không cần." Sắc thái trên mặt anh vẫn không đổi: "Đồ ăn này là của cô." 
Huỳnh Thanh Hà há hốc mồm. Cái gì chứ? Anh thật sự coi cô là heo sao? 
Than Hà dở khóc dở cười: "Nghị tổng, anh thật sự cho rằng tôi tham ăn vậy à?" 
Anh nheo mắt, nhìn Huỳnh Thanh Hà với ánh mắt phức tạp. Huỳnh Thanh Hà ngồi thẳng, nghiêm túc nói: "Nghị tổng, nếu anh định mua chuộc tôi bằng bữa ăn này thì bỏ đi. Tôi không hứng thú!" 
Cô đứng phắt dậy, định bỏ đi thì giọng nói bá đạo của Nghị Đình Quân lại vang lên: "Nếu cô chán sống thì cứ đi đi." 
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại chứa một sự uy hiếp khiến đối phương không dám phản kháng. Huỳnh Thanh Hà đổ mồ hôi hột, tự động ngồi lại vào chỗ, dịch lại gần anh, cười cười lấy lòng. 
Nhận ra sát khí u ám trong mắt Nghị Đình Quân, cô rất mực ngoan ngoãn và biết điều. Cô cầm đũa, tự giác gắp đồ ăn trên bàn. 
"Anh Quân!" 
Một giọng nữ cao vút, dội thẳng vào màng nhĩ. Huỳnh Thanh Hà đông cứng tại chỗ, tay vẫn còn giữ nguyên tư thế gắp đồ ăn trông rất buồn cười. Cô ngước mắt nhìn về phía vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-bi-toi-chinh-phuc-roi/1690999/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.