Khi mọi chuyện đã đâu vào đấy, Huỳnh Thanh Hà mới chợt nhớ ra, nếu cô đi nước ngoài, còn Vũ Vĩnh Thiên thì sao? Ai sẽ chăm sóc anh ấy? 
Huỳnh Thanh Hà ủ rũ, nhưng đây là cơ hội tốt nhất, Huỳnh Thanh Hà phải nhân tiện nắm lấy thời cơ ngàn năm có một này. Huỳnh Thanh Hà quyết định thuê người chăm sóc Vũ Vĩnh Thiên giúp cô, bởi vì chuyến đi công tác này sẽ kéo dài một tháng. 
Nói thật chứ đây là lần đầu tiên Huỳnh Thanh Hà đi máy bay với thời gian dài những hai ngày như này, cô nôn tháo nôn mửa, mặt mày xanh xao, không còn chút sức sống nào. Nghị Đình Quân thấy vậy thì khinh thường cô ra mặt 
Nghị Đình Quân: "Biết vậy đã không đem theo thứ vô dụng như cô rồi." Ngừng một lát anh nói tiếp, "Ngủ đi, đến nơi tôi sẽ đánh thức cô." 
Huỳnh Thanh Hà và Nghị Đình Quân ngồi cạnh nhau, cô nôn nhiều đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, người không biết còn tưởng Nghị Đình Quân với cô là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau. Huỳnh Thanh Hà được sự cho phép của anh nên cũng cố gắng chợp mắt được một giấc dài đằng đẵng. 
Đến khi Huỳnh Thanh Hà tỉnh lại thì thấy mình đã ở trong một căn phòng sang trọng. Cô đứng dậy, ngơ ngác nhìn quanh, thăm dò một hồi, "Đây là đâu thế? Không phải Nghị Đình Quân nói đến nơi sẽ gọi mình dậy sao?" 
Huỳnh Thanh Hà đi chân trần mở cửa đi ra ngoài. Lúc này đang là giữa trưa, hình như mọi người đều nghỉ ngơi hết rồi, rất yên tĩnh. 
Huỳnh Thanh Hà nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-bi-toi-chinh-phuc-roi/1690992/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.