Nghị Đình Quân chẳng bận tâm, ra vẻ khinh bỉ, "Tôi mà lại đi ăn với một cô gái quê mùa như cô?"
Mặc dù mồm mép của Nghị tổng có chút độc địa, nhưng Huỳnh Thanh Hà biết anh không có ý xấu, cô chỉ nhoẻn miệng cười khích khích. Trưa hôm ấy cô vẫn thành công dụ dỗ anh đi ăn với mình đó thôi, ra vẻ cái gì chứ?
Huỳnh Thanh Hà không biết, đây là lần đầu tiên Nghị tổng của cô công khai đi ăn thế này với một cô gái, huống hồ lại là một cô gái không có chút tiếng tăm hay thế gia giàu có như cô.
Nghị Đình Quân cũng không biết là bị ma xui quỷ khiến hay gì mà lại ngoan ngoãn đi ăn với cô. Anh vẫn tự nhủ, chỉ là hôm qua chửi cô hơi quá đáng, hôm nay đi ăn với cô coi như bù lại cho cô.
Tin Nghị tổng của tập đoàn Hoà Lâm đi ăn với cô trợ lí mới ngày hôm sau đã vang xa, tuy nhiên cũng nhanh chóng bị hạ xuống, cũng không còn ai dám nhắc đến chuyện này nữa. Huỳnh Thanh Hà ngây ngốc nói:
"Không hổ là Nghị gia, chuyện gì cũng đâu vào đấy. Hầy, cảm thấy mình thật nhỏ bé, có nên từ bỏ ý định quyến rũ hắn ta không đây? Nhưng quán bar đó cũng không thể đi làm được rồi." Huỳnh Thanh Hà thở dài ngao ngán.
"Quyến rũ? Em định quyến rũ ai?" Phùng Uyên Linh xuất thần nhập quỷ, chị ta đã đứng đằng sau lưng Huỳnh Thanh Hà từ thủa nào.
"Ối, chị định hù chết em đấy hả?"
Cả hai cùng bật cười. Huỳnh Thanh Hà kéo ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-anh-bi-toi-chinh-phuc-roi/1690991/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.