Chương trước
Chương sau
Dứt lời, Lôi Thần Phong liền động tay, vác bổng Tôn Khả Thiên lên vai, sau đó tiến về phòng mình. Đến khi cả thân nhỏ bị vứt xuống giường, cô mới kịp hoàn hồn.
- Anh... anh muốn là gì?
Trong đầu Tôn Khả Thiên đang nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất. Cô cố gắng lết người vào bên trong để nới rộng khoảng cách với anh.
- Em quên nhanh thật đấy. Tôi nghĩ em đối với chiếc giường này không còn xa lạ gì chứ. Nhưng không sao, nếu em đã quên thì thôi sẽ giúp em nhớ lại.
Lôi Thần Phong vẫn duy trì sự lãnh đạm, cởi từng chiếc cúc áo trên người, rồi chậm chậm buông lời ám muội.
- Anh đừng chạm vào tôi! Mau cút ra! Giữa chúng ta không thể xảy ra chuyện này!
Tôn Khả Thiên xua tay trước mặt để kháng cự theo bản năng. Khóe mắt cô đỏ hoe, hô hấp hỗn loạn như đang phải đối diện với chuyện gì đó cực kỳ kinh khủng. Rất nhanh, tay cô đã bị Lôi Thần Phong giữ chặt. Anh đưa những ngón tay nhon dài lên ngang tầm mắt, không ngần ngại mà cắn nhẹ một cái để cảnh cáo.
- Đừng tỏ thái độ như vậy, đây cũng đâu phải lần đầu tiên. Đã bao lần em rên rỉ dưới thân của tôi rồi?
Tôn Khả Thiên dùng tay còn lại để bịt chặt tai mình, không muốn nghe những lời nhục nhã từ Lôi Thần Phong, nhưng anh vẫn cố tình ghé sát vào tai cô mà nói.
- Tôi rất thích nhìn thấy dáng vẻ em động tình, vì tôi mà khóc lóc van xin. Tôi thích cảm giác được điên cuồng phát tiết bên trong em.
Lôi Thần Phong đã áp chế Tôn Khả Thiên ở dưới thân, tiếp tục nhồi nhét vào đầu cô lời ám muội.
- Không những thế, tôi còn muốn chôn vùi mầm mống của mình trong thân thể em nữa.
- Anh im đi!
Mặc kệ Tôn Khả Thiên bài xích, Lôi Thần Phong nhếch miệng, ngay lập tức khóa trụ lấy miệng nhỏ của cô bằng nụ hôn cuồng bạo.
Tôn Khả Thiên đánh liên tục vào ngực Lôi Thần Phong nhưng mọi sự phản kháng chỉ càng khiến anh thêm tức giận. Cô vì gã đàn ông kia mà cự tuyệt, khước từ anh. Phải chăng việc cô bỏ đi đứa con của hai người cũng vì kẻ đó? Cô có thể hận anh, giết chết anh, nhưng tuyệt đối không được phép yêu người đàn ông khác!
Khi nghĩ đến việc Lôi Thần Phong là anh trai cùng cha khác mẹ của mình, từ nơi sâu thẳm nhất trong cô trào dâng cảm giác tội lỗi. Cô ghê tởm sự đụng chạm này, ghê tởm luôn cả bản thân mình.
Cuối cùng, nụ hôn cuồng dã cũng kết thúc, Tôn Khả Thiên trừng mắt, hướng thẳng mặt anh mà hét lớn.
- Anh cút ra. Anh có biết chúng ta là… Uhm…
Tôn Khả Thiên còn chưa kịp dứt lời đã bị Lôi Thần Phong bịt chặt miệng. Anh không muốn nghe bất cứ lời cự tuyệt hay thứ gì liên quan đến gã đàn ông kia nữa.
Lôi Thần Phong xé một mảnh vải từ chiếc áo sơ mi mình vừa cởi ra rồi nhét vào trong miệng Tôn Khả Thiên, khiến cô không thể thốt lên thành lời. Lúc này cô rất muốn nói hai người là anh em ruột, tuy nhiên mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Tôn Khả Thiên mở to mắt, như muốn cầu xin anh hãy cho mình nói, nhưng anh đã dùng những hành động tàn nhẫn nhất mà khước từ sự cầu xin này.
Lôi Thần Phong giữ chặt hai tay của Tôn Khả Thiên, để cô không thể phản kháng. Cô bất lực, chỉ có thể rơi lệ. Có trời mới biết, nước mắt của cô càng khiến anh điên tiết hơn.
Lý trí của anh đã bị sự ghen tuông lấn át, trong đầu chỉ còn đọng lại suy nghĩ phải khiến cô mang trong mình giọt máu của anh, như vậy cô mới thôi phủ nhận quan hệ của cả hai.
Bàn tay anh thuần thục trút bỏ mọi vật cản trên người cô, khiến nước da tuyết trắng hiện rõ mồn một. Bao nhiêu nụ hôn rơi xuống da thịt nõn nà là bấy nhiêu nhát dao đâm vào thân xác cô.
Lôi Thần Phong điên cuồng, không chút nhẹ nhàng mà chỉ có sự chiếm hữu. Anh cắn mạnh vào ngực cô, lưu lại ấn ký của mình trên đó. Sự đau đớn ập đến khiến cô nhíu mày thật chặt.
Mặt Tôn Khả Thiên đỏ rực, ngỡ như bao nhiêu giọt máu trong người đều dồn hết lên trên đó. Đây không phải biểu cảm ngại ngùng của người đang chìm trong cuộc hoan ái, mà chính là nỗi tuyệt vọng tột cùng.
Tôn Khả Thiên chỉ biết giương mắt nhìn anh xâm chiếm từng tấc da tấc thịt trên thân thể mình, nước mắt trào ra quyện lẫn với thanh âm bị giữ lại nơi cổ họng, trông cô thật thảm hại.
Đến khi cảm giác được sự đau đớn đâm xuyên vào hạ thể, cô đã thôi chống cự mà nằm im bất động như một món đồ chơi bị hỏng. Từng sợi thần kinh cảm giác trên người cô sao lại nhạy cảm đến vậy? Chúng ép buộc não bộ phải tiếp nhận mọi thứ, từ những động tác đụng chạm, vuốt ve, mơn trớn toàn thân, đến sự điên cuồng, mãnh liệt của anh trong thân thể mình. Những cảm xúc ghê tởm ấy cứ dồn dập ập đến như vũ bão, đến mức có thể bức linh hồn rời khỏi thể xác.
Cảm giác này đẩy cô rơi vào địa ngục không lối thoát, hệt như sự đụng chạm bẩn thỉu từ những tên côn đồ năm ấy. Cô bị cưỡng hi.ếp một lần nữa, bởi chính người đàn ông mình đã từng yêu hơn sinh mệnh.
Sau khi phát tiết xong, Lôi Thần Phong mới hồi phục tâm trí. Anh đau lòng nhìn cô gái đang thoi thóp dưới thân mình. Trên người cô là vô số vết đỏ hồng của cuộc hoan ái vừa qua, nó giống như vết nhơ mãi mãi không thể nào chùi sạch.
Tôn Khả Thiên thảm hại như con búp bê không còn sự sống, nước mắt cạn khô, toàn thân rách nát. Lôi Thần Phong lấy miếng vải đang nhét ở trong miệng cô ra, đau lòng mà đặt lên khóe mắt cô một nụ hôn dịu dàng.
Chưa bao giờ anh nhìn thấy ánh mắt này nơi cô, tựa một linh hồn đi lạc giữa bốn bề tuyết trắng, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tan vào không gian tĩnh mịch. Không có cách nào giam cầm hay giữ lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến mất mãi mãi.
Bất giác, trong lòng anh nổi lên sự sợ hãi. Cảm giác đánh mất cô ngày càng chân thật hơn, kể cả khi anh liên tục phủ nhận điều ấy.
Lôi Thần Phong bế Tôn Khả Thiên vào nhà tắm, giúp cô ngâm mình trong bồn nước ấm để thân thể bớt đau đớn sau khi bị dày vò bởi cơn khích tình chóng vánh. Sự im lặng của cô đã bị phá vỡ, cô không nhìn anh, mà chỉ thều thào cất lời.
- Tôi không muốn nhìn thấy anh.
Lôi Thần Phong hạ khẽ lông mi, để tầm mắt rơi lên bờ vai trần dày đặc những vết đỏ hồng. Bàn tay thô ráp mang theo nước ấm để chạm vào những dấu tích đó, nhưng cô lại hất tung nước vào mặt anh, rồi gào lên thất thanh.
- Cút ra ngoài!
Sau khi Lôi Thần Phong rời đi, Tôn Khả Thiên bậm chặt bờ môi run bẩy, hai tay liên tục chà mạnh vào da thịt để rửa trôi hết những thứ nhơ nhớp trên người mình.
Trong đầu cô liên tục hiện lên những hình ảnh bản thân bị xâm phạm. Từng sự động chạm, ra vào của anh xen lẫn với lời nói của Lâm Hùng đang dày vò thể xác lẫn linh hồn cô.
Miệng cô lẩm bẩm, hai tay vẫn chà mạnh vào da thịt đến mức sưng đỏ.
- Đừng nói nữa, không phải như vậy đâu… Ông im đi…
“Ha ha, mày là thứ ghê tởm, là sự sỉ nhục của tạo hóa, mày nên chết đi!”
Giọng nói của Lâm Hùng càng hiện rõ. Tôn Khả Thiên phải bịt chặt tai để ngăn những thanh âm đó lọt vào trong đầu. Nhưng cho dù cô có làm cách nào cũng không thể ngăn cản chúng tàn sát tâm trí mình.
- Tôi xin ông đừng nói nữa! Ông cút đi!
Tôn Khả Thiên thét lớn trong vô thức, khiến Lôi Thần Phong lo lắng vô cùng. Anh dứt khoát mở cửa xông vào, bế cô rời khỏi bồn tắm, mặc cho cô liên tục cào cấu, đánh vào tấm ngực trần của anh. Nhìn thấy Tôn Khả Thiên hoảng loạn, anh càng không thể tha thứ cho hành vi của mình, anh đúng là đồ cầm thú!
- Anh xin lỗi, Khả Thiên, em đừng như vậy mà.
Tôn Khả Thiên tựa một ả đàn bà điên đang lên cơn loạn thần, mất đi thần trí. Cô liên tục đánh loạn xạ vào người đàn ông trước mặt, rồi lại tự cào cấu chính mình. Cuối cùng, chỉ có một liều thuốc an thần mới kiến cô tạm thời rơi vào giấc ngủ.
Trong căn phòng ánh sáng mập mờ, mùi máu tanh quyện lẫn với hơi thở yếu ớt từ người đang bị cột trên tường. Cơ thể cô ta chi chít vết thương, tóc tai rối bù như một ả ăn mày bẩn thỉu. Sự xuất hiện của người đàn ông với bộ tây phục chỉnh tề, cùng khí chất bức người tạo thành bức tranh tương phản vô cùng hoàn mỹ.
Tiếng cửa mở khiến cô ta giật mình, vội ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy dung mạo của người đàn ông vừa đến thì ánh mắt liền thay đổi. Trên khuôn mặt lấm lem máu, nụ cười của ả toát lên vẻ mưu mô cùng khoái chí tột độ.
Nụ cười của Lâm Nhã Kỳ vô cùng chướng mắt, khiến Ám Dạ muốn đá cô ta một cước, nhưng Lôi Thần Phong đã ra hiệu lệnh cho anh ta dừng lại.
- Cuối cùng thì anh cũng đến tìm tôi. Tôn Khả Thiên chết rồi sao? Không đâu, có lẽ là sống không bằng chết. Haha.
Giọng nói của cô ta thổi bùng cơn tức giận trong người Lôi Thần Phong. Anh bước lên, túm áo cô ta rồi hét lớn.
- Rốt cuộc mày và Lâm Hùng đã làm gì cô ấy? Hả?
Anh nghiến răng, mang ánh mắt nồng đậm sát khí đặt lên cô ta. Người luôn kiểm soát tốt biểu cảm của mình lại đang mất khống chế bản thân, điều này chứng tỏ anh đã bị đối phương dò trúng điểm yếu chí mạng rồi.
Sự mất bình tĩnh của Lôi Thần Phong càng khiến Lâm Nhã Kỳ sung sướng hơn. Cô ta tiếp tục phô bày sự mưu mô và toan tính.
- Muốn tôi nói ra cũng được, chỉ cần làm theo hai yêu cầu của tôi.
Sắc mặt Lôi Thần Phong xấu đến cực điểm, mạch máu trong mắt đỏ ngầu, nổi lên cuồn cuộn, như ác ma chuẩn bị lên cơn đồ sát. Bàn tay cứng rắng của anh bóp chặt cổ Lâm Nhã Kỳ, lực đạo mạnh khiến cô ta thiếu dưỡng khí và đau đớn. Hô hấp của cô ta ngày càng khó khăn, sau đó dần lịm đi. Vào thời khắc sinh tử, Lôi Thần Phong mới buông tay, chừa cho cô ta một dây sinh mạng.
- Nói đi.
Lâm Nhã Kỳ hít nấy hít nể, cố mang không khí vào phổi để bản thân dễ chịu hơn. Sau khi ổn định lại, cô ta liền cất lời.
- Khiến Nam thị và Nam Nhất Tùng vạn kiếp bất phục.
Chuyện đó không có gì khó, chỉ cần một cái búng tay thì mọi dấu vết của hắn ta cùng Nam thị sẽ bị xóa sạch, như chưa hề tồn tại trên cõi đời này. Lôi Thần Phong vẫn im lặng, chờ đợi yêu cầu tiếp theo.
- Anh phải cưới tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.