Lúc này, Lôi Thần Phong đã đứng sát trước mặt cô, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, chiếu rọi mọi ngóc ngách, kể cả chiếc mặt nạ mà cô đang đeo. Bất ngờ, người đàn ông cúi đầu xuống, hôn vào bờ môi căng mọng. Tôn Khả Thiên ra sức phản kháng, cắn mạnh vào môi anh đến mức chảy máu.
- Anh mau tránh xa tôi ra! Chúng ta hình như không quen biết.
Tuy đã cúi gằm mặt, nhưng cô có thể cảm nhận được từng thay đổi nhỏ trên gương mặt của anh. Ngay cả cái nhếch môi với nụ cười lạnh cũng vô cùng chân thực. Ngoài việc phủ nhận, cô còn biết làm gì đây?
Lôi Thần Phong lau đi chút máu trên môi; không nhanh, không chậm dùng chính ngón tay còn dính máu giữ lấy chiếc cằm nhỏ, để cô có thể nhìn thẳng vào mắt mình.
- Chúng ta không quen? Được lắm, tôi sẽ khiến em phải chính miệng gọi tên tôi.
Vừa dứt lời, Lôi Thần Phong liền nhấc cả người cô lên, sau đó vác đi một cách không thương tiếc. Tôn Khả Thiên liên tục đánh vào vai anh, nhưng mọi hành động phản kháng đều trở nên vô ích.
Không biết là tình cờ hay sắp đặt, mà căn phòng của anh lại nằm ngay bên cạnh phòng của cô. Điều này giống như thiên thời, địa lợi, nhân hòa cho công cuộc bắt vợ vậy.
Toàn thân nhỏ bé của Tôn Khả Thiên nằm chật vật trên giường. Cũng may người đàn ông này còn biết thương hoa tiếc ngọc, không trực tiếp ném cô, mà chỉ đặt xuống một cách nhẹ nhàng.
Tôn Khả Thiên thở hổn hển, vừa đối diện với ác ma,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-va-co-dau-den-tu-dia-nguc/419389/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.