Sau khi kích tình qua đi, Tôn Diệc Quân khẽ vuốt những lọn tóc rối trên tấm vai trần của cô.
- Giao Giao à, anh thực sự rất yêu em. Không biết anh biểu hiện tốt như vậy thì vị trí của anh trong lòng em đã tăng thêm một chút nào chưa?
Đồng Lệ Giao bĩu môi, giống như đang trêu chọc người đàn ông đã ngoài 30 mà tính tình như trẻ con. Cô không trả lời, chỉ mặc lại quần áo rồi xuống dưới nhà ăn sáng. Cần phải ăn sáng đúng giờ, nếu không hai bé con trong bụng sẽ đói bụng.
Suốt chặng đường từ phòng ngủ đến bàn ăn, Tôn Diệc Quân cứ lẽo đẽo theo sau để gặng hỏi anh đang đứng vị trí thứ mấy trong lòng cô. Ấy vậy mà cô vẫn dửng dưng, không cho anh một câu trả lời vừa ý.
Tôn Khả Thiên đang ngồi ăn sáng, nghe thấy tiếng của đôi vợ chồng trẻ là biết lại sắp có cẩu lương. Cô dặn lòng phải ăn nhanh lên một chút, nếu không sẽ bị bội thực mà chết.
Vấn đề trên bàn ăn cũng chỉ xoay quanh thứ hạng đó. Đồng Lệ Giao không muốn phải đau đầu thêm, nên đành chốt hạ câu trả lời.
- Vị trí thứ nhất thuộc về hai bảo bảo trong bụng, thứ hai thuộc về Khả Thiên.
Hai mắt Tôn Diệc Quân sáng rực, bị xếp sau ba người này cũng không có vấn đề gì.
- Vậy anh đứng thứ ba có phải không?
Đáp lại ánh mắt mong chờ ấy là cái lắc đầu phũ phàng.
- Vị trí thứ ba là Tiểu Thất.
Sặc! Tôn Khả Thiên đang nuốt miếng bánh mì vào trong miệng thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-va-co-dau-den-tu-dia-nguc/419388/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.